Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1572

Chương 1572Chương 1572
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chính hắn tự cao hứng mà nôn ra mấy ngụm máu, liên quan rắm chó gì tới †a? Ta không làm gì hết."
"Ngươi làm gì tự trong lòng ngươi biết."
"Các ngươi đã biết thân phận, ta chỉ có thể làm thịt tất cả các ngươi." Ánh mắt Mị Bắc Lạc lóe lên sát ý điên cuồng.
Lão ta đi theo vốn là muốn xem xem Kế Ngôn có ra không. Ý định ban đầu của lão ta giống với hai vị của Ngao gia kia.
Tìm cơ hội chơi chết Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh chỉ là tiện thể thôi.
Kế Ngôn còn trẻ thế đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, thực sự đáng sợ. Với kẻ rất có thể sẽ trở thành kẻ địch của gia tộc thế này, nhất định phải nhanh chóng bóp chết.
Ai ngờ, tới đây rồi, không thấy Kế Ngôn, lại bất ngờ phát hiện Lữ Thiếu Khanh cũng mạnh như sư huynh của hắn vậy.
Sư huynh đệ kinh khủng như thế, Mị Bắc Lạc cảm thấy nhất định phải giải quyết hết, coi như đóng góp làm việc thiện cho Trung Châu, làm việc thiện cho năm nhà ba phái.
Cách cục thế lực như hiện tại của năm nhà ba phái đã đủ tốt rồi, tất cả mọi người không ai làm gì được ai, tuyệt đối không thể cho phép có thiên tài cường đại hơn xuất hiện, tránh mất đi thế cân bằng.
Lữ Thiếu Khanh lại cười tửm tỉm nhìn tay lão ta, rất hài lòng nói: "Rất tốt, các ngươi ngàn dặm xa xôi đưa linh thạch tới cho ta, ta thật sự muốn cám ơn các ngươi."
"Ăn cướp, mau giao nhẫn trữ vật của ngươi ra."
Mấy người Du Tế không nhịn được mà ôm đầu.
Quả nhiên, hành vi ăn cướp của Chu Dật Tu thật thiếu phóng khoáng, chẳng là cái gì cả.
"Muốn chết!" Mị Bắc Lạc không nhịn được nữa, linh lực bạo động, ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh dễ dàng ngăn lại, nhưng cũng rất kinh ngạc hỏi: "Cảnh giới Hóa Thần trung kỳ tầng năm ư?"
"Ha ha, không sai, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!" Mị Bắc Lạc cực kỳ đắc ý: "Ngươi chiến đấu cùng hai người Ngao Trường Đạo, Ngao Tăng chắc chắn đã kiệt sức, sẽ không phải đối thủ của ta."
Cả hai cùng xông lên trời, Mị Bắc Lạc đắc thế hơn Lữ Thiếu Khanh.
Hai người đồng thời ra tay. Mị Bắc Lạc am hiểu pháp thuật, vung tay lên một cái, một ngọn lửa lớn như con rồng lao tới Lữ Thiếu Khanh.
Lửa lớn hừng hực, nhiệt độ kinh khủng như có thể thiêu cháy cả đại địa.
Lữ Thiếu Khanh bổ một kiếm ra. Thuộc tính hỏa là thứ hắn không sợ nhất.
Kết thúc hiệp thứ nhất, Mị Bắc Lạc không chỉ không chiếm được bất cứ tiện nghỉ gì mà còn bị biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến cho chấn kinh.
"Ngươi... không ngờ ngươi không bị thương chút nào!"
Chuyện này kinh khủng biết bao! Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không giống với người khác sau khi chiến đấu, trạng thái tràn trề tinh lực khiến cho Mị Bắc Lạc chẳng những chấn kinh, thậm chí còn sợ hãi.
Yêu nghiệt!
"Có mà, ngươi không thấy vừa rồi ta nôn nhiều máu như thế à?" Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ y phục của mình: "Ngươi xem đi, trên đó còn có vết máu đấy."
"Đáng chết!"
Trong lòng Mị Bắc Lạc có dự cảm không tốt.
Thậm chí còn hoảng hốt cảm nhận được khí tức tử vong.
Lão ta nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa ra tay, một cột lửa lớn bùng lên bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh, sau đó, không gian xung quanh như gợn sóng, tràn ngập một cỗ khí tức khó hiểu. Lữ Thiếu Khanh cảm giác được không gian xung quanh dường như thay đổi, như sa vào trong vũng bùn vậy, có sức mà không dùng được.
Mịi Bắc Lạc lạnh lùng cười cười nói: "Ngươi rất trẻ, thực lực cũng rất mạnh."
"Nhưng ta không tin lĩnh vực của ngươi mạnh được bao nhiêu."
Sau khi biết được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh, vừa ra tay Mị Bắc Lạc đã muốn dùng lĩnh vực của bản thân để đối phó với hắn.
Theo như lão ta thấy, Lữ Thiếu Khanh còn trẻ như vậy mà mạnh được đến thế, khẳng định là phải tốn rất nhiều thời gian để tu luyện, lĩnh vực dù có nhưng cũng sẽ không thể sánh bằng mình.
Lữ Thiếu Khanh giật giật thân thể, cảm thấy hoạt động không tiện, bèn lập tức kháng nghị:
"Không công bằng. Ngươi dùng đến lĩnh vực là muốn bắt nạt ta sao?"
"Ta đã nói Mị gia các ngươi là hẹp hòi nhất mà. Có gan thì ngươi rút lĩnh vực đánh một trận đàng hoàng với ta đi."
Trả lời Lữ Thiếu Khanh là cái cười lạnh của Mị Bắc Lạc. Lão ta vung tay lên, linh lực cường đại hóa thành một con rồng lửa, sinh động như thật, dữ tợn vô cùng, ngoác miệng ra muốn ngoạm lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lửa lớn cháy bùng bùng, nhiệt độ nóng bỏng nung không gian chảy ra vặn vẹo, rung lên âm ầm.
Đối mặt với con rồng lửa khí thế hung dữ này, Lữ Thiếu Khanh lật ra một kiếm.
Nhưng một kiếm xưa nay vẫn luôn thuận lợi lại không thể ngăn được con rồng. Hai cỗ sức mạnh va vào nhau, sóng khí nóng bỏng càn quét bốn phía, thổi bay phía dưới thất linh bát lạc, thậm chí còn nhóm lên cả núi lửa.
Uy lực to lớn của rồng lửa khiến cho Lữ Thiếu Khanh luống cuống tay chân.
Thật vất vả mới chống đỡ được một đòn tấn công của Mị Bắc Lạc, nhưng một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh đã tê cả da đầu, linh lực trong thân thể tuôn ra hóa thành vòng phòng hộ.
Oành!
Sau lưng rồng lửa còn có một pháp thuật cường đại khác, giống như đã được giấu đi, thừa dịp Lữ Thiếu Khanh không sẵn sàng mà đánh hắn thật mạnh.
Lữ Thiếu Khanh bị ép phải liên tiếp lùi lại, ngọn lửa nóng bỏng để lại vết sẹo trên thân thể hắn.
"Hèn hạ! Ngươi khi dễ ta thế mà được à?"
Trong lĩnh vực của mình, Mị Bắc Lạc có thể thoải mái thi pháp, tốc độ cực nhanh, sức mạnh cũng được gia trì thêm không ít.
Nhưng dù đánh trúng Lữ Thiếu Khanh, Mị Bắc Lạc vẫn có vẻ không vui.
Lão ta bất ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh, hỏi: "Ngươi... không sao chứ?"
Lão ta biết rõ pháp thuật của mình, trúng một kích này, cùng cảnh giới cùng phải nôn ra chút máu.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì sao, tuy bề ngoài thi có vẻ như cũng bị đốt một ít, nhưng khí tức hoàn toàn không có vẻ yếu đi tí nào.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Lĩnh vực cứt chó gì chứ? Ngươi đang bắn pháo hoa à?” "Rất đẹp. Tiếp tục đi!" Mị Bắc Lạc tức giận gâm thét: "Muốn chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận