Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1586

Chương 1586Chương 1586
Nhìn Ngao Đức như thế, trong lòng Tuyên Vân Tâm càng thêm bực bội, lạnh lùng nói: "Ngao công tử, có đôi khi trăm phương ngàn kế đối phó với người khác cũng phải cẩn thận tự bê đá nện chân mình."
"?' Ngao Đức vân đạm phong khinh như Lã Vọng buông cần hỏi lại: "Cớ gì Vân Tâm cô nương lại nói ra lời ấy?"
Dù mọi người đều đoán ra được mọi chuyện thật sự thế nào.
Nhưng Ngao Đức không sợ. Có một số việc không được ghi lại, không có chứng cứ, thì tức là không có.
Chỉ cần không thừa nhận thì dù có nói muốn báo thù cho Lữ Thiếu Khanh cũng vô dụng. Không có chứng cứ, Kế Ngôn dám nói là Mị gia, Ngao gia phái người giết Lữ Thiếu Khanh, Mị gia, Ngao gia sẽ lập tức lấy cớ Kế Ngôn vu cáo mình mà chơi chết luôn cả Kế Ngôn.
Ngao Thương bên này hùng hổ dọa người trực tiếp hỏi thẳng Tuyên Vân Tâm: "Ý ngươi muốn nói là, chẳng lẽ tên Lữ Thiếu Khanh kia còn có thể sống sót?"
Tuyên Vân Tâm thản nhiên nói: "Đương nhiên, Lữ công tử làm việc cẩn thận, chắc chắn sẽ không cho tiểu nhân cơ hội."
Tên gia hỏa hỗn đản kia giảo hoạt như hồ ly, lại nhát như chuột, chắc hẳn có thể trốn được.
Mặc dù biết có lẽ kết quả sẽ không tốt lắm, nhưng vào lúc này nàng ta chỉ có thể lựa chọn đứng về phe Lữ Thiếu Khanh.
So với Lữ Thiếu Khanh, đám Ngao Đức khiến cho nàng ta vừa nhìn đã muốn ói.
"Làm việc cẩn thận?"
Lời này khiến cho Ngao Đức, Ngao Thương và đám người Ngao gia buồn cười.
Đắc tội với Ngao gia ta mà gọi là làm việc cẩn thận à?
Mị Phi cười ha hả: "Đây là trò cười xuất sắc nhất mà ta từng nghe đấy."
"Hắn là một tên gia hỏa hỗn đản hèn hạ vô sỷ, tham lam vô độ mà cũng xứng gọi là làm việc cẩn thận sao?"
"Hắn là một tên tự đại điên cuồng, lần này nhất định hắn sẽ chết đến mức không thể chết thêm."
"Nếu hắn còn sống, ta sẽ..." "Ngươi sẽ làm sao?" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Giọng nói quen thuộc khiến cho cả đám người đều ngạc nhiên.
Sau giọng nói quen thuộc kia.
Tất cả đều sợ hãi.
Đây không phải Lữ Thiếu Khanh còn có thể là ai?
Không phải nói hắn chết rồi sao? Sao vẫn còn sống sờ sờ thế này?
"Nhị sư huynh?"
"Lữ công tử?"
"Lữ... Lữ Thiếu Khanh?"
Đám người ở đây có người mừng cũng có kinh ngạc.
Vui, là đám Tiêu Y.
Mạnh Tiêu đứng dậy, muốn vọt tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, để hắn xoa xoa đầu mình.
Tuyên Vân Tâm thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, sắc mặt có vẻ nhẹ nhõm, toàn thân đều thể hiện rõ sự vui vẻ.
Mà mấy người Ngao Đức, Mị Phi thì như nhìn tháy quỷ.
Không phải nói Lữ Thiếu Khanh đã rời Nhữ thành rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Các trưởng lão không tìm được hắn sao?
Còn nữa, không phải hắn đang ở Đốn thành sao? Sao lại xuất hiện ở Nhữ thành?
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Mị Phi: "Nếu ta còn sống ngươi định cho ta mấy ngàn vạn viên linh thạch à?"
"Lấy ra đi!" Thấy Lữ Thiếu Khanh, Mị Phi nghiến muốn nát răng ngà, oán hận nhìn hắn chăm chằm, gắn từng tiếng hỏi: "Sao ngươi còn ở đây? Không phải ngươi đã đi rồi sao?"
Tất cả mọi người đều có vẻ nghỉ hoặc. Lữ Thiếu Khanh rời Nhữ thành, xuất hiện ở Đốn thành không phải bí mật gì, không chỉ năm nhà ba phái, một số thế lực khác cũng đều biết.
Chỉ có Tiêu Y mới biết nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh có thể xuất hiện ở đây.
Nhị sư huynh tới rồi, để huynh ấy biểu diễn thôi, mình cứ bình tĩnh mà xem hát.
Tiêu Y đắc ý tiến vào trạng thái xem kịch.
Lữ Thiếu Khanh kì quái hỏi: "Ai nói †a đi, không nên ăn nói lung tung."
"Không thể nào!" Mị Phi có hơi thất thố, chỉ vào Tiêu Y, nói: "Nó đã nói ngươi đã đi."
"Lừa ngươi không được sao?”
Tiêu Y cũng lập tức phối hợp: "Đúng vậy, lừa ngươi không được sao?"
Ta dựa vào!
Mị Phi tức muốn chết.
Ngao đức nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt lo lắng, cực kỳ dọa người.
Hẳn ta lạnh lùng nói: "Thủ đoạn hay đấy, biết mình có thể gặp được nguy hiểm, cho nên giả vờ bị thương, trêu đùa chúng ta."
Nếu nói vừa rồi Ngao Đức là một vị công tử văn nhã, vân đạm phong khinh, ôn hòa hữu lễ.
Hiện giờ hắn ta không khác nào con bạc khát nước đương vào thế thua, ánh mắt hung ác, không cam tâm thua tiền.
Nghe Ngao Đức nói vậy, tất cả đều giật mình, lúc này xem ra cũng chỉ có khả năng này.
Giảo hoạt!
Mọi người ở đây lần nữa đánh giá Lữ Thiếu Khanh như thế.
Thượng Quan Xúc hứng thú đánh giá Lữ Thiếu Khanh.
Hình như là một người thú vị.
Lữ Thiếu Khanh nhìn quanh một vòng, cười nói: "Nhiều người quen quá, khá lắm, giấu diếm ta tổ chức tụ tập, quá không tử tế"
Sau đó thì khinh bỉ sang Ngao Đức: "Hẹp hòi, gọi sư muội ta mà không gọi ta, còn nói là công tử Ngao gia nữa, ta thấy ngươi có thể đổi tên thành Ngao Hẹp Hòi được rồi đấy." Ngao Thương vỗ bàn đứng dậy; "Ngươi nói cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Ta đang nói tiếng ngươi, ngươi kêu cái chó gì
Sau đó, bùm một cái hắn xuất hiện ngay trước mặt Ngao Thương, đạp một cước đá hắn ta bay ra ngoài, sau đó lại bổ nhào qua hung hăng đánh cho hắn ta một trận.
"A, aaa"
Ngao Thương bị đánh cho kêu oai oái, hắn ta muốn phản kháng nhưng lại hoảng sợ phát hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tầng bốn không có tí khả năng phản kháng nào.
Hắn ta như bị dây thừng trói buộc, bất lực giãy giụa, không cách nào phản kháng, chỉ có thể bị đánh bị động. Từng quyền từng quyền nện xuống, quyền nào cũng sâu vào thịt, đau tận xương, xâm nhập vào tận trong linh hồn, đau thấu tim gan, khiến cho hắn ta ngoài kêu oai oái thì không thể làm gì được.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nổi điên đánh người, tốc độ quá nhanh khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Dù là Ngao Đức cũng giống như vậy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lữ Thiếu Khanh đè đệ đệ của mình xuống mà đánh.
Sau mấy hơi thở, hẳn ta mới phản ứng lại được, nổi giận quát lên một tiếng: "Dừng tay!"
"Ngươi dám gây sự ở đây sao?"
Tới giờ Lữ Thiếu Khanh mới dừng lại, nhìn qua Ngao Đức, sau đó một cước đá bay Ngao Thương đi, Ngao Thương bị đá vào trong hồ nước như một quả bóng da, dọa cho chim nước trong hồ. Chương 1587
Soạt!
"Đáng chết!"
Ngao Thương từ dưới nước xông thẳng lên trời, khí tức cường đại gần như khiến cho hồ nước bốc hơi.
Ngao Thương đã phẫn nộ đến mức không còn lý trí nữa, hiện giờ hắn ta chỉ muốn giết Lữ Thiếu Khanh.
"Dừng tay!"
Ngao Đức hét lớn một tiếng, ngăn đệ đệ của mình lại.
Từ biểu lộ vừa rồi, hắn ta biết thực lực của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn đệ đệ của mình, nếu đánh nhau sẽ chỉ có Ngao Đức ăn thiệt thôi.
"Đại ca, đệ muốn giết ghắn!" "Quay lại!"
Ngao Đức nghiêm khắc dùng uy tín của đại ca gọi đệ đệ về.
Sau đó, hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Buổi tụ tập này không chào đón ngươi, ngươi đi đi cho ta”
"Dựa vào cái gì?" Lữ Thiếu Khanh bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không hiểu gì hết: "Ta không đắc tội với ngươi, chuyện ngươi giam giữ sư mẫu của ta ta cũng tha thứ cho ngươi rồi, ngươi còn tức giận nữa."
"Lại nói, ta có ăn bao nhiêu đâu, ngươi sợ cái gì chứ? Hẹp hòi quái"
Ta đi mẹ nó!
Ngao Đức bực bội, một ngụm máu tươi xộc ngược lên yết hầu, suýt nữa thì phun ra ngoài. Không đắc tội ta á?
Xét về bản lĩnh mở mắt nói lời bịa đặt, cả thế giới này ngươi là nhất.
Những người khác đều im lặng.
Nếu không, ngươi nhìn Ngao Thương bên cạnh Ngao Đức đi, mặt mũi sưng húp cả kia, ngươi còn dám nói mình không đắc tội với người ta à?
"Đáng chết!" Ngao THương phẫn nộ gầm lên.
Lữ Thiếu Khanh chú ý tới Ngao Thương, giả bộ giật mình, chỉ vào Ngao Thương nói với Ngao Đức: "Ta và ngươi thân là đại ca đang nói chuyện, đệ đệ của ngươi lại chen mồm vào, đây là một hành vi rất thiếu lễ phép, ta dạy dỗ đệ đệ hộ ngươi."
"Để cho hẳn ta ghi nhớ thật lâu, làm người phải biết lễ phép." "Bình thường sư muội ta không lễ phép ta cũng đánh luôn."
Mọi người nhìn sang, Tiêu Y đang tội nghiệp ấm ức nằm sấp trên bàn, cực kỳ đáng thương.
Có vẻ như là thật đấy.
Ngao Đức không quan tâm ngươi có đánh sư muội ngươi không, nhưng ngươi đánh đệ đệ ta, ta không làm gì đó còn có mặt mũi sao?
Lần này mời mọi người tới đây vốn định dạy dỗ Tiêu Y, xả ra một hơi, để cho mình cao hứng một chút, chứ không phải là để người khá dạy dỗ mình mua vui cho người khác.
"Ngươi không được mời, lại tự tiện đến đây, thật vô lễ! Đây là thứ nhất."
Thứ hai, ngươi tự tiện ra tay, thô lỗ không chịu nổi, chúng ta hổ thẹn khi làm bạn với ngươi." "Tốt nhất ngươi đi đi cho ta, đừng có để cuối cùng lại tự làm mình mất mặt."
Lữ Thiếu Khanh cổ quái nhìn chằm chằm Ngao Đức: "Ngươi thật sự muốn đuổi ta đi à?"
Ngao Đức không còn kiên nhân nữa, hét lên một tiếng với Lữ Thiếu Khanh: "Nơi này không chào đón ngươi."
"Phản rồi!" Lữ Thiếu Khanh cũng hét lớn: "Dám nói chuyện với ta như thế!"
Nói xong, hắn lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt Ngao Đức.
Sau khi Ngao Thương bị đánh, trong lòng Ngao Đức đã cảnh giác vạn phần.
Nhưng khi thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trước mặt mình, tưởng hắn muốn đánh mình như đánh Ngao Thương thì giận tím mặt. Thật sự cho rằng mình giống như đệ đệ sao?
Không coi người làm ca ca là hắn ta ra gì sao?
Mặc dù thiên phú của hắn ta kém mấy vị thiên tài ở bậc đỉnh cao nhưng so với người khác thì hăn ta không kém đâu.
Ngao Đức rống giận, nộ khí bộc phát: "Cho rằng ta dễ bắt nạt sao?"
Hắn ta chuẩn bị cho Lữ Thiếu Khanh đẹp mặt.
Trả lời hắn ta là một cước của Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Đức càng nổi giận hơn, cũng cười càng thêm lợi hại, dù thế nào đi nữa hắn ta cũng mạnh hơn đệ đệ mình.
Cái tên hỗn đản nhà ngươi tưởng chiêu thức như vậy có ích với ta sao? Ngao Đức ầm thầm khinh thường.
Nhưng cuối cùng, hắn ta hoảng sợ phát hiện, mình không thể nào tránh được, bị một cước kia của Lữ Thiếu Khanh vững vàng đạp trúng.
Lực tác động cực lớn khiến cho Ngao Đức cảm giác như vừa bị một con cự thú từ thời tiền sử đạp trúng, xương cốt tê rần, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả.
Sau cơn đau, Ngao Đức vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng tốc độ không nhanh, vì sao mình không trốn được?
Không đợi cho Ngao Đức nghĩ rõ ràng, bóng đen trước mắt lại lóe lên, Lữ Thiếu Khanh lại nhào đến hắn ta như sói đói vồ mồi.
Dáng vẻ hung ác khiến cho Ngao Đức hơi run, muốn trốn đi. Nhưng vẫn hệt như lúc trước, hắn ta không tránh được, bị Lữ Thiếu Khanh đè cứng xuống đất, sau đó là nắm đấm rơi xuống liên tiếp như mưa.
Lữ Thiếu Khanh vừa đánh hắn ta vừa chửi ầm lên: "Trâu bò lắm đúng không? Đáng lẽ ta muốn tử tế giao lưu với ngươi, ngươi không nên ép ta làm như vậy."
"Mẹ nó có phải ngươi phạm tiện không? Ngươi phạm tiện thì nói sớm một tí đi, để ta đánh ngươi sớm một chút."
"Ngươi đã xấu xí, còn hẹp hòi, hẹp hòi cũng được đi, cuối cùng còn phạm tiện, ngươi là loại tiện nhân gì đấy?"
Ngao Đức bị đè ép không thể động đấy, cũng cố gắng giấy giụa muốn phản kháng.
Nhưng lại giống hệt như Ngao Thương, không thể thoát nổi, chỉ có thể bị đè ra mà đánh.
Điều này khiến cho Ngao Đức rất khiếp sợ, dù sao hắn ta cũng là Nguyên Anh trung kỳ tầng sáu, mà không thể hoàn thủ được sao?
Những người khác nhìn thấy những màn này cũng đều nhao nhao khiếp sợ.
Nếu nói Ngao Thương không cách nào phản kháng, không thể giãy giụa thì thôi đi, nhưng tốt xấu gì Ngao Đức cũng mạnh hơn Ngao Thương, hắn ta rơi vào tình cảnh thế này chỉ có thể nói rõ một vấn đề.
Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, mạnh đến mức hai huynh đệ Ngao Đức Ngao Thương không cách nào phản kháng.
Không ít người nhìn sang Tiêu Y, có vẻ như lúc nãy nàng có nói rằng dười Nguyên Anh, Lữ Thiếu Khanh vô địch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận