Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1610

Chương 1610Chương 1610
Giản Bắc nhìn Tiêu Y muốn rời đi, vội vàng kéo lại Tiêu Y, lại hỏi: "Sao hắn lại mạnh như vậy?"
"Vẫn luôn mạnh như vậy mà." Tiêu Y ha ha cười lạnh: "Thế nhân luôn cho là Nhị sư huynh ta yếu, thật tình không biết bọn hắn đều bị Nhị sư huynh ta đùa bỡn xoay vòng, trong mắt Nhị sư huynh ta, bọn hắn chính là đồ đần."
Giản Bắc xạm mặt lại, nha đầu này nói chuyện quá đáng ghét, là đang chê cười hắn ta là kẻ ngu sao?
"Hắn so với Kế Ngôn công tử ai mạnh ai yếu?" Quản Đại Ngưu nhìn sang vị trí Kế Ngôn một cái, ở đó vẫn luôn tản mát ra một cỗ khí tức phong mang như ẩn như hiện, giống một thanh thần kiếm ẩn núp ở nơi đó. "Khó nói lắm." Câu hỏi này rất xảo trá, Tiêu Y vẻ mặt đau khổ, khó mà cho ra đáp án thật sự, cuối cùng nàng chỉ vào Giản Bắc và Quản Đại Ngưu nói: "Dù sao thì cứ tưởng tượng hai phàm nhân các ngươi, hai vị sư huynh ta động một ngón tay cũng có thể ép chết các ngươi."
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu tức đến méo mũi, nhưng bọn hắn lại phản bác không được.
Bởi vì đây là sự thật.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đã rời khỏi Nhữ thành nhưng Nhữ thành rất lâu vẫn chưa khôi phục được bình tĩnh.
Ở Mị gia, Mị Đại hận đến mức sắp nghiến nát răng, không làm gì liền ngồi ở chỗ nhi tử tọa trấn, để nhi tử cảm nhận tình thương người cha của ông ta.
Bị ép nhượng bộ, đây là sự sỉ nhục trong lòng hiện ta. Mà bây giờ ông ta chỉ có thể ký thác hi vọng lên người nhi tử, hi vọng nhi tử sớm ngày đột phá, thực lực tăng nhiều, ngày sau giúp ông ta báo thù.
Còn thiên tài trận pháp Mị Á bị đả kích sâu sắc, liên tiếp vài ngày không ăn không uống, một đôi mắt đều đỏ ngầu, cả người tản ra khí tức suy bại đồi phế.
Nàng ta tự xưng mình là thiên tài, nhưng gặp Lữ Thiếu Khanh, nàng ta mới biết hai chữ thiên tài của mình buồn cười biết bao.
Cho dù là thực lực cảnh giới hay tạo nghệ trận pháp đều nghiền ép nàng ta, tạo cho nàng ta đả kích cực lớn.
Nàng ta rơi vào hoài nghi bản thân sâu sắc.
So với Mị Càn còn nhận đả kích lớn hơn.
"Ngươi cứ như vậy nhận thua sao?" Bỗng nhiên hai bóng dáng xuất hiện phía sau Mị Á.
Người tới chính là Khu Tình.
Mị Á không nhúc nhích, dường như đã không còn bất kỳ phản ứng gì đối với ngoại giới.
Khu Tình thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nàng ta chậm rãi đi đến trước mặt Mị Á: "Thiên phú của ngươi kinh người, đáng tiếc không có một sư phụ giỏi. ."
"Nếu ngươi có một sư phụ giỏi, ngươi sẽ trở thành người cường đại nhất trên thế giới này, không chỉ đơn thuần là trận pháp."
"Còn Mị gia, nơi này chỉ coi ngươi như một thiên tài, không phải thiên tài duy nhất”
Mị Á nghe vậy, giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua Khu Tình. "Có hạng người như vậy sao?"
Khu Tình cười đến càng thêm vui vẻ, giọng nói như ma mị, tràn đây sức hấp dẫn: "Có một người, hắn chẳng những thực lực kinh người, mà tạo nghệ trận pháp càng là thiên hạ vô song, nếu như ngươi có thể trở thành đồ đệ của hắn, ngươi định trở thành một tồn tại cường đại chói mắt nhất."
"Móal"
"Đắt quá, xấu quá!"
"Không phải chỉ là truyền tống trận sao? Thu phí mắc như vậy!"
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, đau lòng không thôi.
Hắn từ Nhữ thành rời đi là ngồi truyền tống trận rời đi, dù sao đã đắc tội Mị gia và Ngao gia thì phải tranh thủ chạy, cho nên không định tiết kiệm linh thạch. Nhưng mà, trên đường đi, từ Nhữ thành đến Đốn thành, Tiếu thành phải ngồi mấy chuyến truyền tống trận, linh thạch tổn hao trên triệu viên mới rời khỏi khu vực Trung Châu, tiến vào Đông Châu.
Còn sau khi tiến vào Đông Châu, mặc dù khoảng cách không xa như vậy, nhưng linh thạch cũng không thể ít hơn.
Từ Trung Châu đến Đông Châu, lại từ Đông Châu đến Tề Châu, Lữ Thiếu Khanh đã tiêu hơn hai trăm vạn viên linh thạch.
Tổn thất lớn như vậy khiến Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến mức nước mắt chảy ròng ròng: "Sớm biết lúc ấy lừa Mị gia thêm một ít nữa là được rồi."
"Đáng tiếc!"
Nhớ lại những gì trải qua ở Mị gia, trong lòng Lữ Thiếu Khanh vô cùng tiếc nuối. Không phải hắn không cần linh thạch mà là không dám kích thích Mị gia.
"Haizz, ta vẫn nhát gan quá, da mặt quá mỏng, không thể xé rách mặt được."
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, thổn thức không thôi, mình vẫn còn quá nhân từ hiền hậu với Mị gia.
"Phải thay đổi thôi!"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào Đông Châu thì tốc độ bắt đầu chậm dần, chờ khi hắn tới một tòa thành trì gần Lăng Tiêu Phái nhất, Cự thành Tê Châu thì đã cách thời điểm hắn rời khỏi Nhữ thành vài tháng rồi.
Thời gian mấy tháng, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung đi đường giống như đi du lịch giữa nhân gian, trên đường vui chơi du ngoạn, chậm rãi đi đường. Hiện tại sắp về tới nhà, với thực lực của Lữ Thiếu Khanh, nếu đi với tốc độ cao nhất từ Cự thành đến thành Lăng Tiêu cũng chỉ tốn mấy ngày.
"Haizz, mệt thì mệt, về sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút vậy."
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, vừa sải bước ra, hoành độ hư không, trong nháy mắt ngàn dặm, vạn dặm.
"ôm
Nhưng đi không bao lâu, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên ngừng lại.
Trên mặt đất, có người đang chiến đấu, hơn nữa còn là người Lữ Thiếu Khanh quen biết.
"Nha đầu Doãn Kỳ này sao lại chạy đến đây?"
"Còn nữa, cô nàng ở thành Thiên Phỉ kia nữa?" Lữ Thiếu Khanh đứng trên bầu trời, ở trên cao nhìn xuống, ở phía xa, Doãn Kỳ, Thái Mân hai người đang bị người ta vây công.
"Mấy năm không gặp, Doãn Kỳ cũng là Nguyên Anh kỳ rồi? Không tệ, không tệt
"Đám chuột nhắt Quy Nguyên Các kia chạy tới đây làm gì?"
Phía dưới, trong tay Doãn Kỳ cầm cự kiếm, lực chìm thế lớn, bộc phát ra kiếm quang tựa như cột sáng to lớn, bổ đại địa, đánh nát dãy núi.
"Quy Nguyên Các khốn kiếp vô sỉ, chỉ biết đánh lén thôi sao?" Doãn Kỳ tính tình nóng nảy, thở phì phò, toàn thân nàng ta như đang bốc hỏa, bộ ngực càng không ngừng chập trùng, hấp dẫn không ít ánh mắt tu sĩ nam.
Đối thủ của Doãn Kỳ Lữ Thiếu Khanh không quen.
Tuổi tác lớn hơn Doãn Kỳ, trông có vẻ sáu bảy mươi tuổi, cũng là Nguyên Anh kỳ, hơn nữa khí tức bộc phát ra còn mạnh hơn Doãn Kỳ một chút.
Cho nên, hắn ta đè ép Doãn Kỳ mà đánh, chiếm thế thượng phong.
"Lăng Tiêu Phái các ngươi chết không có gì đáng tiếc!" Người này cười lạnh, biểu lộ hung ác, cầm trường kiếm trong tay, chiêu thức tàn nhãn, đánh cho Doãn Kỳ liên tục thối lui.
Doãn Kỳ lâm vào khổ chiến như vậy, Thái Mân cũng không khá hơn chút nào.
Thái Mân chẳng qua chỉ có thực lực Kết Đan kỳ.
Nàng ta bị hai đệ tử Kết Đan kỳ Quy Nguyên Các liên thủ đối phó, trên thân đã sớm vết thương chồng chất, miễn cưỡng chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận