Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1631

Chương 1631Chương 1631
Trưởng lão Tang Thiệu lại lạnh lùng nói: "Lăng Tiêu phái thực lực cũng đang tăng thêm, bọn hắn bây giờ còn thêm hai vị Hóa Thần, đánh như thế nào đây?"
Lời này như là một chậu nước lạnh làm cho mấy người Nghiêm Thuần lạnh thấu tim.
"Sợ cái gì?" Bỗng nhiên, có người cười lạnh một tiếng.
Một nam nhân trung niên, tùy ý ngồi xếp bằng, toàn thân trên dưới tản mát ra khí tức tự tin cường đại.
Sào Diễn, đồ đệ Hề Ung, một vị Hóa Thần khác của Quy Nguyên Các.
Sào Diễn lộ ra tư thái cuồng ngạo, lúc nhắc đến Lăng Tiêu Phái, ngữ khí mang theo khinh miệt: "Hai tên tiểu quỷ, cho dù là Hóa Thần thì cũng có thể lợi hại bao nhiêu?"
Trên gương mặt Nghiêm Thuần lộ ra âm tàn, ông ta cắn răng nói: "Kế Ngôn ở Trung Châu còn chưa quay về, Lữ Thiếu Khanh đã chạy về rồi, không biết lúc nào về tới, nếu như..."
Hề Hạc chen vào nói: 'Lữ Thiếu Khanh đã trở về, ta đã gặp hắn."
Được rồi, đánh đòn phủ đầu gì đó vô ích, Nghiêm Thuần ngậm miệng lại.
Mắt Sào Diễn sáng lên, cười ha ha, tràn đầy tự tin nói: "Thế này càng dễ đối phó, một đối một, một thanh niên thôi mà, ta tuyệt đối có thể giết hắn."
Trong mắt Sào Diễn, Lữ Thiếu Khanh quá trẻ tuổi, cho dù là Hóa Thần thì như thế nào? Hắn ta đã tiến vào Hóa Thần mấy trăm năm, cảnh giới thực lực tuyệt đối Lữ Thiếu Khanh không thể so sánh được.
Mọi người cũng nghĩ tới điểm này, trong lòng sĩ khí đại chấn.
Bởi vậy, phần thắng của bọn hắn rất lớn.
Nghiêm Thuần hỏi Hề Hạc: "Hạc sư đệ, ngươi có thể nói thử quá trình ngươi gặp Lữ Thiếu Khanh không?"
Sau khi Hề Hạc kể lại chuyện mình đã gặp, tất cả mọi người bắt đầu trầm mặc.
Hề Hạc tự mình nghiệm chứng, Lữ Thiếu Khanh chắc chăn là Hóa Thần.
Sau khi Hề Ung nghe xong lời của cháu trai, lại cau mày, vẻ mặt không hề đẹp mắt, lão ta nhìn chằm chằm Hề Hạc, hỏi: "Ngươi nói ngươi nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nhắc đến một vị tiền bối?"
Hề Hạc gật đầu: "Ừm, không sai, con thực sự nghe thấy hắn nói như vậy với sư muội hắn."
Sắc mặt Hề Ung càng trở nên tệ hơn, vô cùng âm trầm, mây đen dày đặc.
Sào Diễn thấy sắc mặt Hề Ung không đúng, hỏi: "Sư phụ, sao vậy?”
Ánh mắt Hề Ung liếc nhìn đám người, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ áp lực lớn lao.
Thật lâu sau, Hề Ung chậm rãi mở miệng: "Trước đó ta có đi Yến Châu một chuyến, cuối cùng không công mà lui."
"Là bởi vì ta gặp một vị cao thủ, tồn tại cường đại Luyện Hư kỳ."
Lời này vừa nói ra, đám người hít một hơi lạnh.
Em gái ngươi, Luyện Hư kỳ.
Nghiêm Thuần suýt nữa thì tiểu ra quần: "Chẳng, chẳng lẽ Lăng Tiêu Phái có tồn tại dạng người như vậy?"
Nếu Lăng Tiêu Phái có tồn tại Luyện Hư kỳ thì còn đánh cái quái gì nữa, giờ ông ta đến cửa chịu đòn nhận tội thôi.
Hề Ung lắc lắc đầu nói: 'Hẳn không phải là người của Lăng Tiêu Phái, bằng không hắn ta sẽ không dễ dàng để ta đi như vậy."
Hề Ung chưa nói xong, nhưng sắc mặt mọi người vẫn vô cùng âm trầm.
Nếu như Lăng Tiêu phái mời đến một vị cao thủ như vậy, bọn hắn cũng không cần đánh, trực tiếp giơ tay đầu hàng được rồi.
"Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gi?
Nghiêm Thuần trong lòng rất hoảng, trong lúc nhất thời không biết nên đánh hay là không đánh. Đánh, nghe, hình như không có mấy phần thắng.
Không đánh, thực lực Lăng Tiêu phái càng ngày càng mạnh, ngày sau muốn đánh, càng không có cơ hội.
Trước mắt, Nghiêm Thuần cảm thấy Quy Nguyên Các như một người bệnh, giờ chữa hay không chữa, sớm muộn cũng đều phải chết.
Nhưng vào lúc này...
"AI" Hề Ung bỗng nhiên cười lên, âm thanh quanh quẩn trên không trung khiến cây cối chung quanh vù vù rung động, khí tức của lão ta đột nhiên bạo phát.
"vùi"
Nơi này như thổi lên gió lốc cấp mười hai, uy áp cường đại trấn áp toàn trường, tất cả mọi người cảm thấy hô hấp khó khăn. Hóa Thần chỉ uy khiến bọn hắn cảm thấy Hề Ung như thiên thần hạ phàm, khiến bọn hắn tràn đầy kính sợ sâu sắc.
Còn Sào Diễn lại cả kinh đứng lên, sau đó lộ ra biểu cảm vui sướng: "Sư phụ, người đã đột phá?"
Hề Ung thu hồi khí tức bản thân để mình trở nên giống phàm nhân khiến mấy người Nghiêm Thuần nhẹ nhàng thở ra.
Mấy người Nghiêm Thuần mang theo ánh mắt sốt ruột chờ đợi nhìn Hề Ung, chờ câu trả lời của Hề Ung.
Lời của Sào Diễn ban nãy bọn hắn cũng nghe vào trong tai.
Trong ánh mắt sốt ruột chờ đợi của mọi người, Hề Ung chậm rãi mở miệng: "Trước đó gặp cảnh giới Luyện Hư kỳ kia đã khiến ta có cảm ngộ rõ ràng, mấy năm này cuối cùng cũng đột phá rồi." Nghe được Hề Ung chính miệng thừa nhận, mấy người Nghiêm Thuần vui mừng, lần lượt hô to: "Chúc mừng lão tổ, lão tổ uy vũ!"
Hề Ung trước đó đã là Hóa Thần cảnh giới tầng tám, sau khi đột phá tới cảnh giới tầng chín, thực lực đã tiến thêm một bước.
Nghiêm Thuần vui mừng, suýt nữa lệ nóng doanh tròng: "Quy Nguyên Các may mắn!"
Nghe được đám người lấy lòng, trên mặt Hề Ung không hề có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngạo nghễ.
Dù sao, Hóa Thần tầng chín, người đi tới được bước này ít càng thêm ít.
Lão thản nhiên nói: "Động thủ đi, sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến với Lăng Tiêu Phái, giờ không còn đường lùi nữa."
Càng làm cho Hề Ung lo lắng chính là vị lão tiền bối trong miệng Lữ Thiếu Khanh kia.
Cho nên, cho dù như thế nào đều phải động thủ trước.
"Sư phụ, con có một cách, trước tiên có thể chặt một tay của Lăng Tiêu Phái."
Mấy người Nghiêm Thuần nghe vậy tỉnh thần chấn động: "Sào sư huynh, chỉ giáo cho?
Sào Diễn cười khẩy, chỉ vào Hề Hạc nói: 'Không phải Lữ Thiếu Khanh đã ước định với Hạc sư đệ sao?"
"Hành động lần này của hắn tất nhiên không phải có hảo ý, thành Thiên Phỉ tái chiến, hừ, đến lúc đó ta đi cùng, cho hắn đến một chiêu bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau." Đám người hiểu cách của Sào Diễn là gì.
Sào Diễn đi theo Hề Hạc tiến về thành Thiên Phỉ, sau đó tìm cơ hội ra tay với Lữ Thiếu Khanh, trước khi hai môn phái đại chiến giết chết Lữ Thiếu Khanh trước.
Từ đó, Lăng Tiêu Phái chỉ còn lại hai cao thủ Hóa Thần.
Kế Ngôn ở Trung Châu, Lăng Tiêu Phái không có Lữ Thiếu Khanh, chỉ còn lại một mình Kha Hồng.
Sào Diễn nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của đám người, trong lòng đắc ý, sắc mặt tràn đầy kiêu căng: "Hừ, Kha Hồng chẳng qua chỉ là Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng tám, sao có thể là đối thủ của sư phụ?"
"Đến lúc đó, thầy trò chúng ta hai người liên thủ, ai có thể cứu được Lăng Tiêu phái?" Chương 1632
Lời này khiến cho đám người càng thêm phấn chấn, Nghiêm Thuần càng giống ăn xuân dược, mặt mũi tràn đầy ửng hồng, trời phù hộ Quy Nguyên Các.
Ông ta cười ha ha: "Ha ha, kể từ đó, Lăng Tiêu phái sao đấu được với Quy Nguyên Các ta?"
Diệt Lăng Tiêu phái, Quy Nguyên Các có thể chiếm được bảo địa của Lăng Tiêu Phái, Tê Châu có thể chiếm được một phần ba.
Sau này lại tìm cơ hội diệt Song Nguyệt Cốc, Quy Nguyên Các liền có thể độc bá được Tề Châu.
Độc bá đất đai một châu, có được vô tận tài nguyên, tương lai không thể lường trước được. Tương lai không thể lường trước được.
Ông ta nhìn qua Hề Ung nói: "Lão tổ, kế này của Sào sư huynh rất hay."
Nhưng mà, cáo già Hề Ung lại lắc đầu: "Kế này tuy hay nhưng có tỳ vết."
Sào Diễn ngạc nhiên, biện pháp của hắn ta còn có tỳ vết gì sao?
Đây là kế hay tuyệt thế mà.
Nếu như là người khác dám nói như vậy, Sào Diễn nhất định phải phun cho hắn ta một mặt nước bọt.
Nhưng đây lại là sư phụ mình, Sào Diễn chỉ có thể có chút buồn bực hỏi: "Sư phụ, làm sao không được?"
Hề Ung thản nhiên nói: "Ta nghe nói Lữ Thiếu Khanh rất giảo hoạt, không chừng, hắn có cách giống ngươi đấy."
Sào Diễn trong nháy mắt kịp phản ứng: "Sư phụ, ý của người là nói, Kha Hồng có thể sẽ đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, dụ ta ra ngoài?"
Sau khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng Sào Diễn giật thót, trong lòng phát lạnh.
Nếu hắn ta bị Kha Hồng mai phục, hắn ta tuyệt đối trốn không thoát.
Thực lực Kha Hồng mạnh hơn hắn †a nhiều lắm.
Sau khi biết có khả năng này, Sào Diễn cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng Hề Ung lại cười nhạt một tiếng, lộ ra nụ cười bày mưu tính kế, nói: "Nhưng, kế này cũng không phải không thể thực hiện, chỉ cần hơi điều chỉnh một chút."
Nghiêm Thuần trông mong nhìn qua Hề Ung, vội vàng nói: "Mong lão tổ chỉ rõ." "Ta đi cùng là được rồi."
Giọng nói bình tính, mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
Đám người đầu tiên sững sờ, sau đó lại một lần nữa vui mừng.
Ngay cả Sào Diễn cũng không kìm được cười lên: "Sư phụ anh minhl"
Thực lực Hề Ung cường đại hơn Kha Hồng, lão đi cùng, lão mới là hoàng tước thực sự.
Trong lòng Nghiêm Thuần vô cùng kích động, lão tổ đích thân xuất mã còn có gì không thể ước lượng nữa chứ?
Ông ta lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, như chim ứng, ông ta đứng lên, hào khí ngàn vạn, tay phải siết lại, kích động quơ lên:
"Như vậy, Lăng Tiêu Phái tất diệt, Tà Châu nhất định thuộc về Quy Nguyên Các ta." "Phù."
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong phòng, hắn duỗi lưng một cái, thời gian mười năm đã qua.
"Cảnh giới tầng năm, Sát Trư kiếm quyết đã có chút thành tựu, đến lúc đi làm thịt đám heo Quy Nguyên Các kia rồi"
Sau khi đi ra, Lữ Thiếu Khanh lại nằm mấy ngày rồi mới chậm rãi ung dung làm việc.
"Ôi, cuộc sống tiết tấu chậm là thoải mái nhất." Lữ Thiếu Khanh cảm thán: "Ngày tháng như vậy mới là ngày tháng tu hành thật sự."
Trước đó đã bố trí hai truyền tống trận ở Nhữ thành, giờ bố trí hai cái ở Thiên Ngự Phong, kết nối hai truyền tống trận với nhau.
"Vị trí à, một cái ở chỗ sư phụ, cái kia ở cổng đi."
"Hi vọng đến khi truyền tống, sư phụ và sư nương đừng thân mật, nếu không sẽ xấu hổ lắm, khì khì."
Lữ Thiếu Khanh phát ra một cười gian, sau đó bắt đầu bận rộn.
Truyền tống trận cự ly siêu xa rất lớn, vật liệu cần có rất nhiều.
Ở Thiên Ngự Phong chẳng những phải bố trí tốt mà còn phải kết nối lại với nhau cho nên phải tiêu hao trọn vẹn của Lữ Thiếu Khanh vài ngày mới bố trí hoàn tất hai truyền tống trận.
Cùng với quang mang lóe lên bên ngoài truyền tống trận, trận văn từ từ biến mất, chui vào lòng đất, Lữ Thiếu Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, võ vỗ tay: "Được rồi!"
Nghĩ nghĩ, nói lâm: "Thử xem có thành công không." Lữ Thiếu Khanh một cước bước vào truyền tống trận, linh lực tuôn ra, quang mang chung quanh hơi sáng lên.
Lữ Thiếu Khanh đau lòng móc ra linh thạch, khảm vào từng lỗ trong truyền tống trận, từng lỗ khảm như từng cái miệng thôn phệ từng viên linh thạch, linh lực tỉnh thuần được hấp thu, quang mang đại trận tăng vọt, xoay chầm chậm.
"Móa, một lần vậy mà gần hai trăm vạn linh thạch, tính sai rồi!"
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh biến mất trong truyền tống trận.
Quang mang lóe lên, như vượt qua thời không, có chút cảm giác choáng váng truyền đến, tựa hồ qua thật lâu, lại tựa hồ là một nháy mắt, trước mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên quang mang, dưới chân chạm vào mặt đất. Chỉ trong mười hô hấp, hắn đã từ Tê Châu truyền tống đến Nhữ thành Trung Châu.
Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên tàng cây tu luyện mở mắt, Tiểu Bạch dưới cây kinh ngạc đứng lên, trong tay cầm theo Thần Kinh chuyên.
Nhưng sau khi thấy là Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, cảm thấy khó có thể tin.
Nó mặc dù vẫn không nói gì, nhưng đã sớm thông linh tính.
Biết Lữ Thiếu Khanh đã sớm rời khỏi Nhữ thành trở vê Tề Châu, nhưng giờ lại thông qua truyền tống trận xuất hiện ở đây.
Tiểu Bạch lập tức cảm thấy trận pháp càng thêm thú vị.
Loại cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn này khiến nó rất thích. Cho nên, tiểu Bạch kêu lên hai tiếng với Lữ Thiếu Khanh rồi xếp bằng ở dưới cây, móc ra ngọc giản, bắt đầu tiếp tục học tập trận pháp.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua chung quanh, nhìn thấy Kế Ngôn ở chỗ này, hết sức kỳ quái: "Sao huynh vẫn còn ở đây?"
"Không cần đi học sao?"
Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Nhữ thành đến giờ ít nhất cũng hơn nữa năm, học viện Trung Châu đã sớm khai giảng.
Lữ Thiếu Khanh lập tức giật mình, lộ ra biểu cảm đau lòng: "Huynh thay đổi rồi, đứa trẻ huynh học hư rồi."
"Huynh đã học đòi cúp học, quả nhiên là đến thành phố lớn, bị xanh xanh đỏ đỏ của thành phố lớn làm hoa mắt, học hư rồi."
"Huynh đã là một đứa trẻ hư rồi." Kế Ngôn liền lẳng lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh , chờ Lữ Thiếu Khanh kêu gào xong, hắn ta thản nhiên nói: "Muốn đánh nhau sao?"
"Dừng!" Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, chống nạnh dương dương đắc ý nói: "Đánh nhau?"
"Huynh bây giờ không phải đối thủ của tai"
Kế Ngôn mặc dù rất mạnh, tiến bộ rất nhanh, nhưng trong khoảng thời gian này Lữ Thiếu Khanh còn tiến bộ nhanh hơn.
"Huynh cảnh giới gì? Dám ở trước mặt ta đòi đánh nhau?"
Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh ánh mắt mang theo mấy phần kinh nghi, hắn nói ra cảnh giới của mình: "Cảnh giới tầng bốn, sau khi đệ đi, ta đột phá rồi!"
Ứng kiếp chỉ tử! Không biết vì sao, trong đầu Lữ Thiếu Khanh đột nhiên vọt ra bốn chữ này.
Trong lòng có chút lo lắng. Chương 1633
Đừng nhìn Kế Ngôn chỉ là cảnh giới †ầng bốn, nhưng tính toán thời gian, thời gian Kế Ngôn đột phá chỉ ít hơn chứ không nhiều hơn so với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đột phá cảnh giới tầng năm là hấp thu năng lượng tỉnh thuần của ba vị Hóa Thần, cùng với bật chế độ hack của Trữ Vật giới chỉ.
Cũng chỉ có hắn có thể như vậy, những người khác làm không được.
Kế Ngôn cũng không được.
Nếu Kế Ngôn không có thủ đoạt bật chế độ hack như hắn lại có thể theo sát phía sau hắn, không hề chậm hơn so với hắn.
Nếu nói Kế Ngôn không phải ứng kiếp chỉ tử, Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên không tin.
Phì, trở về phải bảo tổ sư đi đánh răng lại thôi.
Miệng quạ đen gì đó, đáng ghét quá.
"Có chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh trầm mặc khiến Kế Ngôn cảm thấy không bình thường.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói: "Ta cho phép huynh thu hồi lời nói lúc nấy, muốn đánh nhau phải không? Ta cảnh giới tầng năm, chỉ vài phút sẽ trấn áp huynh."
"Không muốn chịu khổ thì chớ chọc ta”
Sắc mặt Kế Ngôn hơi kinh hãi, Lữ Thiếu Khanh tiến bộ còn nhanh hơn hắn 1a.
Nhưng, hắn ta nhanh chóng bình thường trở lại, sư đệ của mình còn yêu nghiệt hơn hắn ta.
Chậm một chút sẽ bị bỏ rơi.
Nếu Lữ Thiếu Khanh đã cảnh giới †âng năm, hắn ta không có lòng tin đánh thăng được, đánh nhau cũng là tự tìm đau khổ, cho nên Kế Ngôn rất thành thật nói: "Vậy lần sau."
"Lân sau huynh cũng không có cơ hội." Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, sau đó nói với: "Có cơ hội, xử lý Trương Tòng Long đi"
Kế Ngôn lại cự tuyệt: "Ta không muốn khi dễ hắn."
Ở Tê Châu, Trương Tòng Long và hắn ta cùng một đẳng cấp, chênh lệch với hắn ta không quá lớn nhưng cho tới giờ vẫn không thắng nổi.
Hai bên đấu với nhau rất nhiều lần rồi nhưng Trương Tòng Long đều bị đánh.
Giờ chênh lệch giữa hai bên đã được kéo giãn, Kế Ngôn đã không còn coi hắn ta là đối thủ.
Tiêu Y còn có thể ngược Trương Tòng Long.
Loại này tồn tại, đối với Kế Ngôn mà nói quá nhỏ yêu, hắn ta không thích bắt nạt kẻ yếu.
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Bớt ở chỗ này làm màu, chưởng môn dự định diệt Quy Nguyên Các, Trương Tòng Long khẳng định cũng không thể buông tha."
Trương Tòng Long mặc dù chẳng đáng là gì trong mắt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhưng dù sao hắn ta cũng là một thiên tài, không hề yếu hơn những thiên tài ở Trung Châu này.
Chí ít, Ngao Đức cũng không sánh bằng hắn ta.
Diệt Quy Nguyên Các, loại đệ tử thiên tài này cũng nhất định phải diệt.
"Động thủ với Quy Nguyên Các sao?" Kế Ngôn không lộ ra vẻ giật mình, hẳn ta giống như sớm có đoán trước, hắn ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Trong chuyện này không thể thiếu sự trợ giúp của đệ?"
Đối với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn hiểu rất rõ.
Quy Nguyên Các làm việc bá đạo, trêu chọc đến Lữ Thiếu Khanh, đã khiến Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu.
Về sau thế mà còn muốn giết Lữ Thiếu Khanh, chạm vào vảy ngược của Lữ Thiếu Khanh.
Trước kia Lữ Thiếu Khanh thực lực yếu, không làm gì được Quy Nguyên Các.
Giờ thì khác, giờ Lữ Thiếu Khanh đặt ở đâu cũng là một tồn tại cường đại không thể coi thường.
Quy Nguyên Các không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Ta còn chưa động thủ, chưởng môn đã nói trước rồi."
"Không còn cách nào khác, những năm gần đây, Quy Nguyên Các một mực khi dễ chúng ta, đã sớm khiến chưởng môn cùng các sư bá tức sôi ruột. Chưởng môn nhìn thấy ta trưởng thành, trong lòng có tự tin, quyết định giết chết Quy Nguyên Các."
Giết chết Quy Nguyên Các, Kế Ngôn không có ý kiến, ngược lại hỏi: "Cần ta trở về không?"
"Huynh về làm gì? Huynh trở về sẽ chỉ hù chết người, huynh ở đây giết chết Trương Tòng Long là được rồi." Kế Ngôn không kiên trì, nhưng việc giết chết Trương Tòng Long, hắn ta không có ý định xuất thủ: "Để sư muội đi thôi."
Trương Tòng Long đã không phải là đối thủ của Tiêu Y.
Thần thức Lữ Thiếu Khanh quét qua, không phát hiện bóng dáng Tiêu Y: "Ngốc đâu?"
"Đang ở học viện, ta bảo muội ấy ở trong học viện học tập cho giỏi."
"Huynh thì sao?" Lữ Thiếu Khanh vô cùng khinh bỉ: "Huynh thân là Đại sư huynh, không đi đầu làm gương tốt?"
"Để sư muội lên lớp, mình cúp học?"
"Ai cần đệ lo!" Kế Ngôn lười cùng Lữ Thiếu Khanh nhiều lời: "Đi sang một bên."
"Quả nhiên huynh học hư rồi" Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc: "Giờ ta muốn đánh huynh rồi đấy."
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Quản Đại Ngưu: "Kế Ngôn công tử, tình báo nhị trưởng lão Ngao gia ta đã đem tới cho ngươi đây."
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Nhị trưởng lão Ngao gia, lão già kia? Huynh định đánh nhau với lão à?"
Kế Ngôn gật đầu, chiến ý mười phần: "Ngao gia cũng chỉ có hắn phù hợp làm đối thủ của ta."
"Lão già kia, ta nhớ Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tâng bảy, huynh thắng được không?"
Nhị trưởng lão Ngao gia, Ngao Hỗ mạnh hơn Mị Bắc Lạc.
Đối với việc lựa chọn Ngao Hỗ làm đối thủ, Kế Ngôn trả lời vô cùng giản dị: "Hắn không phải đệ." Ngao Hỗ không phải Lữ Thiếu Khanh, lão ta là một tu sĩ bình thường, cốt truyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Dạng người này dù có mạnh hơn nữa, Kế Ngôn cũng có lòng tin đánh thăng được.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn cảnh cáo nói: "Huynh không nên quá bành trướng."
"Ta không ở đây, huynh ở đây bị người ta đánh chết, cũng không ai có thể giúp huynh."
Đối với việc này Kế Ngôn chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì.
Tuy nhiên trong lòng hắn ta nói thâm, ta không tìm kiếm đối thủ cường đại hơn, làm sao có thể đột phá nhanh hơn? Ta cũng không muốn bị đệ bỏ rơi.
Hai người ở đây nói chuyện, giọng Quản Đại Ngưu bên ngoài một lần nữa truyền tới.
"Kế Ngôn công tử, ta có thể vào không?"
Giọng Giản Bắc cũng lập tức vang lên: "Kế Ngôn công tử nghỉ ngơi dưỡng sức, vẫn nên tạm thời đừng quấy rây hắn."
Quản Đại Ngưu nói: "Rất có thể là như vậy, Ngao Hỗ quá mạnh, Kế Ngôn công tử áp lực rất lớn."
"Kỳ thật đều do tên khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh kia, sau khi trêu ra một đống cục diện rối rắm phủi mông một cái rời đi, để Kế Ngôn công tử thay hắn gánh chịu áp lực, thật là đáng ghét."
Giản Bắc thở dài: "Ai, cũng không biết đại ca trở lại Tê Châu chưa."
Quản Đại Ngưu cười hắc hắc: "Lỡ như nửa đường bị người ta cướp tài cướp sắc thì hay quá."
Giản Bắc nghe vậy tinh thân chấn động: "Thật sao? Nếu như vậy, khắp chốn đều vui mừng."
Quản Đại Ngưu vừa mới nói xong, một bóng dáng từ bên trong lao ra: "Miệng quạ đen, dám rủa ta bị cướp tài? Xem ta đánh chết ngươi không!" Chương 1634
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu kinh hãi.
Trong mắt bọn hắn, trước mắt như lóe lên một đạo thiểm điện lam sắc.
Không đợi hai người kịp phản ứng đã bị Lữ Thiếu Khanh mỗi người một cước đạp bay.
Hai người muốn phản kháng, nhưng một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới, cơ thể hai người không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, đè hai người bọn hắn xuống đất.
"Cướp tài cướp sắc?"
"Cướp sắc không sao, dám rủa ta bị cướp tài???"
"Xem ta có đánh chết tên mập chết bầm ngươi không này!"
"Còn ngươi nữa, khắp chốn mừng vui? Đánh ngươi không thương lượng!"
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, đè hai người xuống đất đánh đập.
Sau khi thu thập một trận, lại ném mạnh hai người giống như búp bê vải rách về phía xa.
Trong nháy mắt hai người hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở chỗ này.
Lữ Thiếu Khanh võ tay, thở phì phò nói: "Cướp tài? Ai dám cướp tài của ta, ta diệt cả nhà hắn."
Có thể cướp sắc, nhưng không thể cướp tài.
Đây là nguyên tắc.
Sau khi ném hai người ra ngoài, Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Ta đi đây, lần này chỉ thử xem truyền tống trận có thể dùng hay không."
"Có việc gì đừng cứng rắn chống cự, tranh thủ bỏ chạy."
Sau khi dặn dò vài câu, , Lữ Thiếu Khanh lần nữa đau lòng hô hào, biến mất trong truyền tống trận: "Linh thạch của ta”
Qua một hồi lâu, Giản Bắc và Quản Đại Ngưu mặt mũi sưng vù mới từ đằng xa chạy tới.
Hai người thận trọng ở bên ngoài duỗi cổ vào dò xét chỗ ở của Kế Ngôn.
Qua một hồi lâu, Giản Bắc mới hô hào: "Đại ca, ngươi ở bên trong không?"
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã sớm rời đi, sẽ không đáp lại hắn ta."
Đáp lại hắn ta là Kế Ngôn: "Vào đi!"
Hai người nghe vậy, vẫn cẩn thận từng li từng tí, tràn ngập cảnh giác đề phòng tiến đến.
Sau khi đi vào, hai người đảo mắt một vòng, không phát hiện tung tích Lữ Thiếu Khanh.
Giản Bắc không kìm được hỏi Kế Ngôn: "Kế Ngôn công tử, vừa rồi, đại ca, có tới à?"
Quá dọa người, chỉ nói xấu một câu thôi mà đã đột nhiên lao ra đánh mình tơi bời.
Triệu hoán thú còn không xuất hiện nhanh bằng hắn.
Tuổi quỷ à, xuất quỷ nhập thần.
Dĩ nhiên Kế Ngôn biết vì sau Lữ Thiếu Khanh đánh bọn hắn một trận rồi còn phải ném bọn hắn đi thật xa.
Bí mật truyền tống trận này tạm thời vẫn nên chỉ người nhà biết mới thỏa đáng.
Hắn ta nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Quản Đại Ngưu: "Tình báo Ngao Hỗ đâu?"
Ngao Hỗ là Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy, thực lực rất cường đại, cao hơn hắn ta ba cảnh giới nhỏ.
Hơn nữa còn là trưởng lão Ngao gia, mặc dù là tu sĩ cốt truyện bình thường nhưng cũng là tu sĩ rất cường đại.
Cho nên, trước tiên phải tìm hiểu một lượt, biết chút tình báo, đối với hắn †a cũng không có gì không tốt.
Mặc dù không có quyết sinh tử, nhưng Kế Ngôn không cho phép mình bại bởi dạng người này.
Quản Đại Ngưu đưa tình báo của Ngao Hỗ qua, hỏi: "Tên kia đâu?"
Kế Ngôn nở nụ cười: "Đi rồi." "Đi rồi?"
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu hai mặt nhìn nhau, tên này quả nhiên tuổi quỷ, xuất quỷ nhập thần.
"Không phải hẳn rời khỏi Nhữ thành rồi sao?" Giản Bắc không hiểu, sao có thể đột nhiên xuất hiện.
"Các ngươi không nói xấu hắn, hắn sẽ không xuất hiện "
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở về Thiên Ngự Phong, đi về chuyến này tiêu hao hơn ba trăm vạn, gần bốn trăm vạn linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh vừa về tới trên mặt liền nặt ra vẻ đau khổ.
"Phương tiện chuyên chở đường dài, không ngồi nổi."
Lữ Thiếu Khanh rất thương tâm thở dài. Sau đó bóng dáng lóe lên, đi tới chỗ Thái Mân.
Chú ý thấy Doãn Kỳ cũng ở đây, Lữ Thiếu Khanh thấy kỳ quái: "Sao ngươi vẫn ở đây?"
"Sao không về Bích Vân Phong của ngươi đi, ở Thiên Ngự Phong của ta làm g?
Doãn Kỳ hừ một tiếng: "Ta phải ở đây xem thử, để tránh ngươi có ý đồ xấu gì với cô nương người ta."
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, đau lòng, chỉ vào Thái Mân nói với Doãn Kỳ: "Xem ra ta chỉ đành đưa nàng lên giường Đại sư huynh mới có thể khiến ngươi tin ta là người tốt rồi."
Doãn Kỳ lập tức rút ra cự kiếm, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ta chém chết ngươi!"
"Chém đi, dù sao phù sa cũng không chảy ruộng ngoài, ngươi chờ gọi sư tẩu đi!"
"Khốn kiếp!" Mấy câu của Lữ Thiếu Khanh chọc cho Doãn Kỳ giận đến mức giãm chân.
Sau khi đùa giỡn mấy câu, Lữ Thiếu Khanh nói với Thái Mân: "Chuẩn bị đi, vài ngày nữa chúng ta xuất phát."
Doãn Kỳ lập tức hỏi: "Thật sự muốn đi thành Thiên Phỉ thu thập hắn ta à?"
"Đương nhiên, đã hẹn sẽ đấu ở thành Thiên Phỉ rồi, không không thể lùi bước để bị hắn chê cười được."
"Vậy thì tốt." Doãn Kỳ lập tức quơ cự kiếm hung tợn nói: "Ta cũng muốn đi, thu thập tên kia."
"Ngươi đánh thắng được hắn sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này ngươi đột nhiên tăng mạnh?” "Ai cần ngươi lo, dù sao ta cũng phải đích thân chém chết tên khốn kiếp kia." Doãn Kỳ cắn răng, trong lòng nàng †a hận Hề Hạc đến thấu xương.
Không chém chết tên đáng ghét trước mặt ta được, vậy thì ta phải tìm về gấp bội trên người tên Hề Hạc còn đáng ghét hơn kia.
"Ngươi đi cùng cũng được, nhưng ta có một điều kiện." Trong mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên quang mang giảo hoạt.
"Nói!" Doãn Kỳ bên này vỗ bộ ngực của mình, lắc lắc một cái khiến Lữ Thiếu Khanh lo lắng không biết nó có rơi xuống không.
Điều kiện của Lữ Thiếu Khanh rất đơn giản: "Ngươi không thể nói cho người khác biết, bao gồm sư phụ ngươi, chúng ta đi thành Thiên Phỉ làm gì."
Doãn Kỳ nghỉ ngờ chằm chằm hẳn, trong lòng cảm thấy tên không đáng tin cậy: "Ngươi đang có ý định xấu gì à?"
"Đừng quản ta, ngươi không đồng ý thì đừng đi cùng." Lữ Thiếu Khanh lười giải thích cho Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ một lời đáp ứng: "Như vậy †a càng muốn đi theo ngươi, để tránh ngươi bán Thái Mân sư muội."
"Đi chuẩn bị đi!"
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, sau đó hắn cũng đi chuẩn bị.
Hắn lắc người một cái, đi đến một ngọn núi thuộc Thiên Ngự Phong.
Ở đây có rất ít dấu tích con người, tương đối xa đỉnh núi chính của Thiên Ngự Phong, thuộc một ngọn núi bảo vệ Thiên Ngự Phong.
"Bố trí một truyền tống trận ở đây đi, khi đó sẽ bảo sư tổ đến thành Thiên Phỉ từ chỗ này."
Qua vài ngày sau, Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ, Thái Mân lên đường đến thành Thiên Phi.
Vị trí địa lý của thành Thiên Phỉ ở ngay gần Lăng Tiêu Phái, là một vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Chương 1635
Trước kia Quy Nguyên Các muốn chiếm thành Thiên Phi, để thành Thiên Phỉ trở thành địa bàn của Quy Nguyên Các, coi đây là ván cầu để nhắm vào Lăng Tiêu Phái.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh phá hủy âm mưu của bọn hắn, cuối cùng ngược lại khiến thành Thiên Phỉ dựa vào Lăng Tiêu Phái, Thái Mân giờ đã trở thành đệ tử của Lăng Tiêu Phái, thành Thiên Phỉ và Lăng Tiêu Phái có quan hệ vô cùng mật thiết.
Trên đường đi nếu không có chuyện gì khác xảy ra, bọn hắn sẽ rất nhanh chóng tới thành Thiên Phi.
"Lữ công tử, đã lâu không gặp!" Đến Thiên Phỉ thành, thành chủ Thái Khám đã mang người tới đón tiếp. Trước kia thực lực Lữ Thiếu Khanh biểu hiện ra khiến Thái Khám khắc sâu ấn tượng, dù hiện tại ông ta đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, ông ta cũng không dám lãnh đạm.
Hơn nữa nữ nhi của ông ta đã trở thành đệ tử Lăng Tiêu Phái, hơn nữa còn là đệ tử ở phong của Lữ Thiếu Khanh.
Dưới hai tầng quan hệ này, Lữ Thiếu Khanh chính là khách nhân tôn quý nhất ở thành Thiên Phỉ.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh xuống thuyền liền chú ý thấy có người nhìn mình chằm chằm với ánh mắt bất thiện, lần theo cảm giác nhìn qua, Lữ Thiếu Khanh phát hiện một người quen cũ.
"Đã lâu không gặp, Cố Hào Quân?"
Cố Quân Hào giọng căm hận nói: "Ta tên Cố Quân Hào!"
"Như nhau, như nhaul" Như nhau cọng lông.
Cố Quân Hào muốn đánh người.
Nhưng mà hắn ta không có thực lực này.
Hiện tại hắn ta chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ cảnh giới tâng chín, những năm gần đây, hắn ta tiến bộ nhanh chóng, nhưng chưa phải Nguyên Anh.
Mà thực lực của Lữ Thiếu Khanh sớm đã có thể làm thịt Nguyên Anh kỳ, thực lực cường đại đến mức trong lòng hắn ta không nảy sinh ý định kháng cự.
Nhìn sư muội nhu thuận đứng sau lưng Lữ Thiếu Khanh, Cố Quân Hào suýt nghiến nát răng.
Song khi ánh mắt hắn ta rơi lên người Doãn Kỳ bên cạnh, hai mắt hắn ta trợn tròn.
Dung mạo như thế, dáng người như thế, Cố Quân Hào cảm thấy sư muội mấy năm không gặp đã không còn thơm nữa rồi.
Mấy năm không gặp mà không chủ động đến chào hỏi sư huynh này, con người, quả nhiên sẽ thay đổi.
Ánh mắt của hắn ta chăm chú nhìn chăm chằm Doãn Kỳ, thật sự là càng nhìn lại càng thấy đến mê người.
Hắn ta ưỡn thẳng tắp sống lưng mình theo bản năng để mình trở nên tự tin đẹp trai mê người hơn.
Thái Khám đã biết mục đích bọn Lữ Thiếu Khanh đến đây.
Đệ tử Lăng Tiêu Phái muốn đánh nhau với đệ tử Quy Nguyên Các ở thành Thiên Phỉ, thành Thiên Phỉ kẹp ở giữa, khó xử chết mất.
Nhưng, ông ta lại không thể từ chối. Nói cho cùng ông ta cũng phải trút giận cho nữ nhi của mình.
Đám cháu trai Quy Nguyên Các kia thật đáng ghét.
Trong lòng Thái Khám âm thầm thăm hỏi cả nhà Quy Nguyên Các.
Nếu như nữ nhi không ở Lăng Tiêu Phái, ông ta cũng muốn ân cần thăm hỏi.
Thái Khám lo lắng hỏi: "Lữ công tử, các ngươi, đến lúc đó các ngươi chỉ luận bàn một phen sao?"
Ông ta sợ nhất là đệ tử hai phái đánh nhau văng cả óc chó ở đây, đến lúc đó người xui xẻo là ông ta.
Cho dù ai thắng ai thua, thành Thiên Phỉ đều là kẻ thua.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Khám, mỉm cười, gật đầu nói: "Sẽ giao lưu hảo hữu một phen, không cần phải lo lắng."
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh khiến Thái Khám dần dần yên lòng.
Giao lưu hảo hữu, thân là sư huynh của nữ nhi ta, hẳn sẽ không gạt ta đâu nhỉ
Chỉ cần hai bên không đánh cho văng óc chó ra, ông ta yên tâm rồi.
Ông ta yên tâm rồi liền cười lên: "Lữ công tử, mời tới bên này."
Lữ Thiếu Khanh được an bài tại một tiểu viện độc lập, vị trí ở trên đỉnh núi, từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ thành Thiên Phi.
Từ trên cao nhìn xuống, gió núi vù vù, Lữ Thiếu Khanh đứng ở không trung, vật liệu trong tay không ngừng rơi xuống, từng đạo trận văn lập tức sáng lên.
Theo đạo trận văn cuối cùng rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh đứng chắp tay, nhìn ánh lửa dưới núi, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng, thấp giọng tự nói một câu: "Xem người Quy Nguyên Các các ngươi có đến hay không!"
Giờ còn cách thời gian ước định khoảng hai tháng, Lữ Thiếu Khanh cũng không vội, ở lại thành Thiên Phỉ này chờ.
Hắn không đi đâu khác, chỉ trốn tại chỗ ở của mình, Doãn Kỳ cùng Thái Mân thỉnh thoảng tới đây tìm hắn.
Nguyên nhân tới tìm hắn dĩ nhiên là hi vọng được nghe thêm nhiều chuyện về Kế Ngôn từ miệng hắn.
Nhìn nữ thần đương nhiệm và nữ thần tiền nhiệm của mình đều chạy đến chỗ Lữ Thiếu Khanh, Cố Quân Hào hâm mộ ghen ghét đến mức suýt nghiến nát cả răng.
Tên khốn kiếp kia rốt cuộc có gì tốt, cà lơ phất phơ, không có nửa điểm thành thục, có chỗ nào đáng để nữ nhân phó thác chung thân chứ?
Muốn phó thác chung thân cũng phải là loại nam nhân thành thục ổn trọng như ta mới đúng.
Cố Quân Hào vốn kiêng kị thực lực của Lữ Thiếu Khanh, không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng trong thời gian liên tiếp hơn hai tháng tiếp theo, Doãn Kỳ và Thái Mân đều chạy tới chỗ Lữ Thiếu Khanh, thậm chí còn ở lại tiểu viện tử khiến Cố Quân Hào không chịu được nữa.
Cho nên, hôm nay, Cố Quân Hào lấy dũng khí, đến nơi này.
Lữ Thiếu Khanh không đóng cửa, Cố Quân Hào nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nếu như cầu kiến, đoán chừng sẽ bị cự tuyệt, cuối cùng vẫn trực tiếp đi vào. Hắn ta vừa tiến vào liền thấy Lữ Thiếu Khanh nằm trên nóc nhà, vắt chân, trong tay đang đọc một tờ Thiên Cơ Bài, một con chim nhỏ màu đen đang đứng trên vai hắn, nhắm mắt lại ngủ.
Còn trong sân, Doãn Kỳ và Thái Mân ngồi xếp bằng dưới đình nghỉ mát, hết thảy trong mắt Cố Quân Hào lại lộ ra một cảm giác an nhàn, hài hòa.
"Sư huynh, ngươi có chuyện gì sao?" Thái Mân chú ý tới Cố Quân Hào tiến đến.
Ánh mắt Cố Quân Hào dừng trên bộ ngực lớn của Doãn Kỳ mấy lần, cười trả lời câu hỏi của Thái Mân: "Lữ công tử tới lâu như vậy, ta cũng chưa đến nhà bái phỏng, đúng là thất lễ."
"Hôm nay cố ý tới bái phỏng Lữ công tử một phen."
"Chậm trễ Lữ công tử, mong rằng Lữ công tử thứ lỗi."
Lữ Thiếu Khanh tùy ý khoát khoát tay: "Không sao, đừng quấy rầy ta là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận