Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1637

Chương 1637Chương 1637
Người chung quanh nghị luận ầm 1, cảm thấy chuyện không bình thường, rất nhiều người đã bắt đầu rời khỏi thành Thiên Phỉ, định rời xa nơi thị phi.
Đương nhiên, còn có càng nhiều người lưu lại, mặc kệ lúc nào, luôn có người muốn xem náo nhiệt.
Thái Khám cũng nghe thấy tiếng nghị luận của người chung quanh, nhìn hai chiếc phi thuyền khổng lồ từ xa đến gần, ông ta càng thêm lo lắng.
Quy Nguyên Các làm việc bá đạo, cho dù là đệ tử Lăng Tiêu Phái bọn hắn cũng không nể mặt.
Lần này, chuyện thật sự có thể hòa giải sao?
Đến lúc đó Lăng Tiêu Phái và người của Quy Nguyên Các đánh cho văng cả não chó, thành Thiên Phỉ cũng không khá hơn chút nào.
Mà Cố Quân Hào nhìn thấy phi thuyền Quy Nguyên Các khí thế hung hăng, đệ tử Quy Nguyên Các đứng lặng trên phi thuyền, tản mát ra khí tức cường đại khiến trong lòng Cố Quân Hào âm thầm cao hứng.
Hắn ta chú ý thấy biểu cảm trên mặt Thái Khám, hắn ta biết sư phụ đang lo lắng điều gì.
Nhãn châu hẳn ta xoay động, giật mình, một biện pháp xộc lên đầu hắn ta.
Thừa dịp người của Quy Nguyên Các còn chưa đến, hắn ta khế nói với Thái Khám: "Sư phụ, lần này Quy Nguyên Các khí thế hung hăng, chắc chắn có cao thủ, nếu không sẽ không đến mức không coi ai ra gì như vậy." "Ta sợ Lữ công tử cũng không phải là đối thủ của bọn họ."
Nghe nói vậy, vẻ mặt Thái Khám càng thêm lo lắng.
Còn không phải thế sao? Không có cao thủ lám lớn lối bá đạo như vậy sao?
Cố Quân Hào tiếp tục ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Sư phụ, Lữ công tử mạnh hơn nữa thì cũng khó địch bốn tay."
Thái Khám trong lòng bực bội, không kìm được quát: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa."
Nói cho ta tâm phiền ý loạn.
Cố Quân Hào nhìn thấy thời cơ gần tới, hợp thời nói ra biện pháp của mình: "Sư phụ, chỉ bằng người ở giữa điều đình, để Lữ công tử cúi đầu, như vậy chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?" Cố Quân Hào xấu thật, bảo Lữ Thiếu Khanh cúi đầu xin lỗi, thế này còn khó chịu hơn cả giết Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng Thái Khám lắc đầu: "Nếu dàng như vậy thì tốt quá rồi."
Ông ta không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ cúi đầu.
Biện pháp của Cố Quân Hào không nông cạn như vậy, hắn ta còn có hậu chiêu, hắn ta nói: "Lần này nói là để trút giận cho sư muội, trên thực tế, chỉ cần sư muội không so đo, bọn hắn không có lý do gì để đánh nhau.
Thái Khám quay đầu nhìn đồ đệ mình, ý của Cố Quân Hào ông ta hiểu.
Hi sinh mặt mũi của Thái Mân đổi lấy hai bên bình an vô sự.
Dù sao Lữ Thiếu Khanh cũng giương cờ hiệu trút giận cho Thái Mân vào thành Thiên Phỉ, Thái Mân người trong cuộc đã không so đo, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cũng chẳng có cớ để đánh nhau.
Đây là một cách hay, chỉ oan ức cho nữ nhỉ của ông.
Thái Khám nhìn phi thuyền của Quy Nguyên Các cập bờ, nhanh chóng đưa ra quyết định, ông ta nói với Cố Quân Hào: "Ngươi đi tìm Tiểu Mân đi."
Cố Quân Hào nghe được lời này của sư phụ trong lòng vui mừng đến mức muốn hát vang một bài hát.
Hừ, sư muội là nữ nhi sư phụ, chắc chăn sẽ không đối nghịch với sư phụ.
Ta vừa mở miệng, sư muội chắc chắn đồng ý.
Sư muội đồng ý ngươi còn muốn tiếp tục đánh tức là không nể mặt sư muội. Trong lòng sư muội không vui chắc chăn sẽ chán ghét ngươi.
Cũng khiến cho Doãn Kỳ cô nương thấy rõ cách làm người của ngươi.
Cố Quân Hào trong lòng âm thâm đắc ý.
Tiểu tử, đấu với ta? Ngươi còn non lắm.
Nhưng Cố Quân Hào bên này còn chưa tìm được Thái Mân, Lữ Thiếu Khanh đã mang theo Thái Mân xuất hiện.
"Ờ, đám cháu trai Quy Nguyên Các này tới rồi à?"
Nơi xa, phi thuyền Quy Nguyên Các hoành hành bá đạo, bay thẳng đến thành Thiên Phỉ, cách từ xa cũng có thể cảm nhận được sự bá đạo của bọn hắn.
Ánh mắt của Cố Quân Hào đầu tiên rơi lên người Doãn Kỳ, không còn cách nào khác, như nam châm gặp sắt không cách nào tự chủ cứ hướng về phía đó.
Tuy nhiên hắn ta vừa nhìn thoáng qua, đau nhức từ vết thương trên người khiến hắn ta vội vàng dời mắt.
Hảẳn ta lập tức tiến lên, nói với Thái Mân: "Sư muội, sư phụ nói..."
Sau khi Thái Mân nghe xong lời Cố Quân Hào, trên mặt lộ vẻ khó xử, nàng ta không kìm được nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Lữ sư huynh, cái này..."
Lần này đi vào thành Thiên Phỉ, Lữ Thiếu Khanh nói là để trút giận cho nàng †a, trên thực tế nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh có dụng ý khác.
Nàng ta nói không làm, Lữ Thiếu Khanh sẽ không làm sao?
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nhìn sang phi thuyên Quy Nguyên Các, nhẹ giọng hỏi: "Ý ngươi như thế nào?" Ngữ khí bình thản, nghe không ra có bất kỳ ba động cảm xúc gì.
Thái Mân nàng ta nàng cắn răng nói: "Hết thảy nghe theo an bài của Lữ sư huynh."
Cố Quân Hào nghe xong, trái tim tan nát rồi.
Quả nhiên, sư muội thay đổi.
Đã không còn coi mình là người của thành Thiên Phỉ nữa sao?
Làm việc không thể suy tính cho thành Thiên Phỉ một chút sao?
Lui vạn bước mà nói, muội cũng phải cân nhắc cho phụ thân muội chứ?
Cố Quân Hào trong lòng có mấy phần nổi nóng, hắn ta thấp giọng quát: "Sư muội, muội không suy tính cho sư phụ một chút à?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cái, cười ha ha, sau đó vừa sải bước ra, đi tới bên cạnh Thái Khám.
Phi thuyền Quy Nguyên Các đã tới, tốc độ dần dần giảm bớt, Lữ Thiếu Khanh nhìn qua đám đệ tử Quy Nguyên Các đã từ trên phi thuyền bay ra ngoài, hắn hỏi Thái Khám: "Thái thành chủ, ông cảm thấy tương lai Tê Châu sẽ như thế nào?"
Thái Khám: 2???
Sao đột nhiên lại tới nói với ta cái này.
Sao ta biết tương lai Tê Châu như thế nào?
Ta chỉ muốn bảo vệ một mẫu ba phần đất của ta thôi.
Ông ta không kìm được mở miệng: "Lữ công tử, Quy Nguyên Các mặc dù làm việc bá đạo, nhưng dù sao các ngươi đều là đệ tử đại phái, oan gia nên giải không nên kết." "Đến lúc đó huyên náo xuống đài không được, mọi người gặp nhau cũng khó xử."
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: "Cho dù Quy Nguyên Các phục kích muốn giết nữ nhi của ông, ông cũng muốn khuyên ta nhường nhịn?”
Sắc mặt Thái Khám đỏ lên, trong lòng xấu hổ đến cực điểm.
Nữ nhi bị khi phụ, ông ta không giúp đỡ cũng được, còn muốn lui bước, thực sự rất mất mặt.
"Quy Nguyên Các, thế lớn..."
Cuối cùng Thái Khám chỉ có thể lẩm bẩm nói câu này.
Thành Thiên Phỉ như thế nào đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một thế lực nhỏ, không đắc tội nổi Quy Nguyên Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận