Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1661

Chương 1661Chương 1661
Khe hở như thế này Lữ Thiếu Khanh đã gặp rất nhiều, cũng rất quen thuộc.
Cho nên hắn dựng tóc gáy, nếu như những quái vật màu đen kia xuất hiện ở đây, Lăng Tiêu Phái vẫn nên dọn nhà đi thôi.
Khe hở xuất hiện ở đây, Lữ Thiếu Khanh không thể ngồi xem mặc kệ, dù sao thực lực của hắn bây giờ xem như là kẻ cao kều ở Tê Châu rồi.
Trời Tê Châu sập, người đầu tiên bị nện trúng cũng là soái ca hẳn.
"Bi kịch mà!" Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt: "Sao bất tri bất giác lại trở thành anh cao kều rồi, sao lại thảm như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh thận trọng tới gần, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện, thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối không nên là quái vật màu đen.
Nhưng mà sợ cái gì sẽ là cái đó, hắn còn chưa triệt để tới gần đã biết chính là khe hở của những quái vật màu đen kia.
Không phải gì khác, đứng từ xa Lữ Thiếu Khanh đã có thể ngửi được mùi đó, mùi vị màu đen, mục nát, tử vong, tàn lụi.
Lữ Thiếu Khanh buồn bực ngửa mặt lên trời thở dài: "Đại gia ngươi, lần này trở vê chỉ muốn làm một việc đó là muốn lặng lẽ làm một mỹ nam tử, như vậy thôi cũng không được sao?"
Sau khi phiền muộn thở dài, Lữ Thiếu Khanh chợt phát hiện nơi này chỉ là một vết nứt chứ không có quái vật màu đen xuất hiện.
Hản lập tức vui mừng, phi nhanh đến: "Bọn quái vật vẫn chưa phát hiện ra lối đi này sao? Mặc kệ, phải nhanh chóng đóng nó lại."
"Đóng xong thì quay về ngủ thôi."
Bên ngoài khe hở quanh quẩn tia chớp màu đen, loại tia chớp màu đen này có thể khiến người khác bó tay nhưng với Lữ Thiếu Khanh thì xử lý rất nhẹ nhõm.
Lữ Thiếu Khanh xông lại, phát hiện đúng là không có quái vật màu đen, tâm trạng càng trở nên tuyệt vời hơn.
Chỉ cần nơi này chưa từng xuất hiện những quái vật màu đen kia, Lữ Thiếu Khanh sẽ cảm thấy không khí vẫn còn tươi mới, dù trong không khí tràn ngập mùi phân hắn vẫn cảm thấy thơm ngào ngạt.
"Các ngươi đều chưa tỉnh ngủ, các ngươi đều ở trong nhà, các ngươi đều chưa phát hiện ra nơi này." Lữ Thiếu Khanh vừa hấp thu tia chớp màu đen vừa âm thầm cầu nguyện. Khe hở theo tia chớp màu đen không ngừng bị hấp thu mà dần dần thu nhỏ, đang lúc Lữ Thiếu Khanh tưởng là có thể nhanh chóng giải quyết được thì...
Bỗng nhiên!
Một cỗ ba động, một đạo thần thức từ trong hư không phía sau khe hở dập đền lao ra.
Thần thức lạnh lẽo như hàn phong thổi qua, trong hư không truyền tới tiếng gầm giận dữ.
"Gừt
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, trong thần trí của hắn, một quái vật màu đen thân hình nhỏ nhắn xinh xắn từ sâu trong hư không lao thẳng về phía khe hở.
"Móal" Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng:
"Cút!"
Đồng thời hắn gia tăng tốc độ trên tay, thân thức xông vào trong hư không, muốn kéo dài thời gian.
Thần thức vô hình, nhưng lại như là hữu hình, ở trong hư không hung hăng công kích quái vật màu đen.
Hắn tu luyện Kinh Thần quyết, thần thức vô cùng kinh khủng, đã sớm vượt qua Hóa Thần cảnh giới tầng chín.
Như một thanh đại chùy hung hăng đập bay quái vật màu đen.
"Qừ"
Quái vật màu đen lại một lần nữa gầm thét, một đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng kinh khủng trong hư không đen nhánh.
Tiếp đến trong hư không một lần nữa truyền đến ba động, sau một khắc, một cỗ khí tức sắc bén từ trong trùng sát ra, lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Khí tức sắc bén như lợi kiếm, không khí chung quanh bị cắt chém, xé thành mảnh nhỏ.
"Vãi!"
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa quá sợ hãi: "Kiếm ý con em ngươi?"
"Không đúng, là kiếm ý của ca ngươi!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Quái vật màu đen có thể sử dụng kiếm ý, kiếm ý phong mang tất lộ, nhuệ khí bức người, giống với kiếm ý của Kế Ngôn.
Nhưng trong đó lại mang theo khí tức mục nát, tử vong.
"Còn phụ ma nữa, đùa à?" Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra đây là vì sao.
Nhưng, dù giống với kiếm ý của Kế Ngôn nhưng uy lực không thể so được với Kế Ngôn.
Có hình mà không thần, đối phó người khác vẫn được, nhưng dùng để đối phó Lữ Thiếu Khanh thì lộ vẻ rất bất lực.
So tài với Kế Ngôn vô số lần, Lữ Thiếu Khanh sớm đã quen thuộc thấu hiểu kiếm ý của Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh chỉ hừ lạnh một tiếng, Mặc Quân đã nhảy ra, chỉ huy Mặc Quân kiếm đánh trả.
Kiếm quang đột khởi, nhẹ nhõm đánh tan kiếm ý của quái vật, hơn nữa còn tiến vào trong hư không khởi xướng phản công đối với quái vật.
"Gừ!" Con quái vật này không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, một chiêu phản kích của Lữ Thiếu Khanh đã khiến nó bị thương, trong hư không tung xuống máu đen, thân hình nhúc nhích, biến mất trong hư không màu đen.
"Trốn rồi?"
Quái vật mặc dù biến mất, nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm giác được trong hư không màu đen có người nhìn mình chằm chằm, bởi vậy có thể chứng minh con quái vật kia cũng chưa chạy đi.
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, thân thức lại một lần nữa lan tràn ra, quái vật mặc dù trốn đi, nhưng cũng không thể giấu giếm được hắn.
Rất nhanh Lữ Thiếu Khanh đã tìm ra được quái vật, thần thức mãnh liệt tuôn ra hóa thành lưỡi dao vô hình hung hăng khởi xướng một kích với quái vật. "Gừ"
Quái vật một lần nữa bị thương nặng, phun ra máu tươi.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh lại cảm nhận được thần trí của mình dường như bị thứ gì thôn phệ một chút, sức mạnh phản phệ khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Một ngụm máu tươi dâng tới yết hầu, không đợi Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng, hư không màu đen tạo nên gợn sóng, trong thân trí của hắn cảm thấy được quái vật như chui vào trong hư không sau đó hoàn toàn biến mất.
"Lại là quái vật đặc biệt sao?"
Lữ Thiếu Khanh đau đầu, quái vật quỷ dị, từ phía trên đến, có trời mới biết sau này còn xuất hiện tồn tại như thế nào.
Sau khi quái vật màu đen rời đi, cũng không lâu lắm, bên trong hư không truyền đến tiếng rống của vô số quái vật, trong hư không vô số đôi mắt đỏ ngầu sáng lên, lao thẳng về phía này.
"Em gái ngươi!"
Chúng dọa cho Lữ Thiếu Khanh suýt nữa tiểu cả quần, nhưng trước khi quái vật đến, dưới sự cố gắng của hắn, khe hở cuối cùng cũng đã được đóng lại vào thời khắc cuối cùng.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới hộc ra máu tươi, cảm thấy thương thế của mình lại tăng thêm không ít, hẳn lau miệng, thở dài một tiếng: "Tương lai, dược hoàn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận