Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1676

Chương 1676Chương 1676
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát khoát tay, nói với con bé: "Tự đi chơi đi."
Hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ báo, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Mấy thắng trước có tin tức ngầm lưu truyền tại Tê Châu rằng có Mai tộc xuất hiện.
Sau đó Thiên Cơ báo cũng bắt đầu đưa tin phía tây bắc Tề Châu xảy ra náo động, không ít gia tộc, môn phái bị hủy diệt.
Mới đầu tất cả mọi người đều tưởng là đấu tranh giữa các thế lực.
Nhưng thời gian dần trôi qua, càng nhiều tin tức được truyền ra.
Ma tộc đến rồi!
Ma tộc lấy Đào thành không ai quản lý làm cứ điểm, rồi mở rộng ra xung quanh.
Tê Châu, Yến Châu, Đông Châu đều bị Ma tộc xâm lấn, thế lực lớn nhỏ bị hủy diệt, tu sĩ vẫn lạc, phàm nhân tử vong.
Tin tức đã truyền ra, lòng tu sĩ ba châu đều bàng hoàng.
Ma tộc đã biến mất mấy ngàn năm đột nhiên xuất hiện, khí thế hung ác, cực kỳ khác thường.
Lần đánh nhau nhỏ ở Yến Châu lúc trước đã khiến cho rất nhiều tu sĩ khủng hoảng, thậm chí đã bắt đầu rời khỏi ba châu.
Đào thành cách phái Lăng Tiêu rất xa, nhưng theo tốc độ mở rộng của Ma tộc, sớm muộn gì cũng sẽ đụng tới phái Lăng Tiêu.
Lữ Thiếu Khanh vuốt vuốt Thiên Cơ bài, nhìn Tiểu Hắc và đàn chim trên đầu, không nhịn được mà thở dài "Dược hoàn!"
Trong số tất cả tu sĩ của Thập Tam Châu, Lữ Thiếu Khanh xem như là người hiểu rõ Ma tộc nhất, không có người thứ hai.
Dù sao thì khi ba sư huynh muội bọn họ tới Hàn tinh của Ma giới, Kế Ngôn chỉ chú tâm tu luyện, Tiêu Y không tim không phổi, chỉ có Lữ Thiếu Khanh quan hệ với Ma tộc nhiều nhất, cũng hiểu bọn họ rõ nhất.
Ma tộc tự xưng là Thánh tộc, trên thực tế là xem thường phàm nhân tự xưng là nhân loại mới.
Bọn họ đánh bại bị trục xuất, mấy ngàn năm phát triển đã tích cóp đủ thực lực, dự định một lần nữa giết trở lại.
Vì hoàn cảnh ác liệt, hoàn cảnh sinh tôn của Ma tộc ở Hàn tỉnh không bằng được Thập Tam Châu, nhưng cũng nhờ vậy mà chúng rèn luyện ra được một thân thể mạnh mẽ.
Cảnh giới tương đương, phần thắng của tu sĩ nhân tộc sẽ không cao.
Nếu Ma tộc dốc toàn lực xâm lấn, Tề Châu này sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Dù sao thì Đông Châu và Yến Châu cũng giáp ranh với Trung Châu, duy chỉ có Tề Châu là bị Đông Châu, Yến Châu ngăn cách với Trung Châu, khoảng cách rất xa.
Nhỡ may bị đánh sập, cơ hội cho tu sĩ Tê Châu đào thoát không lớn.
Hướng đông là biển rộng mênh mông, tuy trên biển có đảo nhỏ nhưng có thể chứa được bao nhiêu người?
Mà biển cả cũng không phải nơi an toàn, so nguy hiểm với lục địa thì chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên, Ma tộc xuất hiện ở Đào thành tiềm ẩn nguy cơ rất lớn với phái Lăng Tiêu.
"Dược hoàn!"
Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa cảm thán!
Lúc này, có tia sáng xẹt qua trên bầu trời, là phi kiếm truyền thư.
Lữ Thiếu Khanh nhận ra đó là thư của Chưởng môn gửi đến, bèn nhẹ nhàng bản ra, phi kiếm lại quay về theo đường cũ.
"Đi ngủ, đi ngủ!"
Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau ót, lẩm bẩm: "Nếu trời sập, ta là người đầu tiên bỏ chạy."
"Chạy đến Trung Châu đi, để cho cao nhân Trung Châu gánh lấy."
Chưởng môn tìm mình, không cần đoán cũng biết là chuyện gì. Hắn không có hứng thú tham gia.
Ma tộc khí thế hung ác, tương lai rất có thể Thập Tam Châu sẽ dấy lên chiến hỏa.
Tương lai phái Lăng Tiêu sẽ không thể may mắn được.
Đến khi ấy, mọi người chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Nhưng ở môn phái còn có quân át chủ bài là đại trận cấp sáu, có thể dốc hết khả năng mà chống đỡ.
Hắn không ngủ được bao lâu, Ngu Sưởng lại giết tới.
"Tiểu tử, ngươi trốn ở Thiên Ngự phong này bao nhiêu năm rồi? Mau đứng lên cho ta, có việc lớn!"
Ngày nào cũng lười biếng, không thể nhịn được. Lữ Thiếu Khanh xem thường chẳng buồn mở mắt, đáp: "Có thể có chuyện lớn gì? Không phải chỉ là Ma tộc thôi sao?"
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đánh không lại thì đầu hàng, có gì mà phải bàn bạc?"
"Đầu hàng?" Ngu Sưởng nổi điên với tiểu hỗn đản thiếu cốt khí này: "Ngươi nói đầu hàng là đầu hàng à?"
Đó là Ma tộc, Ma tộc và nhân tộc thế bất lưỡng lập, đánh nhau ngươi không chết thì ta vong, đầu hàng cái rắm!
"Đúng vậy." Lữ Thiếu Khanh mở to mắt ngồi xuống, nghiêm túc nói với Ngu Sưởng: "Bên Ma tộc con cũng có chút quan hệ, nếu ngài muốn, con sẽ giúp ngài liên lạc."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nói đến chuyện móc nối quan hệ, Ngu Sưởng không nhịn được mà xoa xoa mũi, tức điên lên rồi.
Ông ấy không nhịn được mà rống lên: "Tiểu tử hỗn đản, có thể có chút cốt khí không hả?"
Trong lòng Ngu Sưởng đau xót vô cùng, sao lại thế này, có phải hướng của mộ tổ của phái Lăng Tiêu có vấn đề không?
Có một thiên tài như Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn phong thủy của mộ tổ phái Lăng Tiêu không có vấn đề gì. Nhưng tính cách tên này có vấn đề.
Khả năng rất lớn là vấn đề ở hướng mộ.
Tham tài vô sỉ, lười biếng, da mặt dày.
Có thể gào lên xin đầu hàng, gặp phải chuyện, việc đầu tiên chính là muốn đầu hàng. Không biết mặt mũi là gì.
Tâm mệt mỏi. Ông ấy quá mệt mỏi.
Thiều sư đệ, chừng nào thì ngươi trở về?
Ngươi không về nữa, tiểu hỗn đản này muốn lật trời rồi.
Ngoại trừ ngươi, không ai có thể quản được hắn.
Ngu Sưởng mệt mỏi thở dài, cũng không muốn nói nhiều, chỉ dặn dò Lữ Thiếu Khanh: "Đến đại điện nghị sự cho ta đi."
"Không đi!" Lữ Thiếu Khanh cực kỳ quả quyết: "Chưởng môn, mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng ta vẫn cảm giác được những người khác của môn phái oán giận con."
"Con không dám đi, con sợ bị người †a đánh chết." Đại trận cấp sáu, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, khiến cho phái Lăng Tiêu lại lần nữa trở thành môn phái quỷ nghèo.
Phái Lăng Tiêu còn chưa hưởng thụ được quả ngọt khi thắng được Quy Nguyên Các, bao nhiêu thành quả đã bị Lữ Thiếu Khanh đem đi bố trí đại trận cấp sáu.
Với phái Lăng Tiêu, có thể nói đại trận cấp sáu là tuyệt mật, ngay cả trưởng lão cũng không biết.
Biết đến cũng chỉ có tổ sư Kha Hồng, Chưởng môn Ngu Sưởng cùng với bốn phong chủ.
Có được sự ủng hộ của bọn họ, dù có phản đối bao nhiêu cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận