Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1678

Chương 1678Chương 1678
Lữ Thiếu Khanh nhức muốn nhũn cái đầu, đau khổ như ăn hạt sen: "Chưởng môn, người không muốn làm thì để Hạng sư huynh làm cũng được, Địa sư huynh làm cũng được, người đừng nhìn vào con."
Ngu Sưởng hừ một tiếng, nói bằng giọng nói không thể nghi ngờ: "Cho nên, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đi tới Đào thành, hai là ngươi tham dự vào sự vụ trong môn phái."
"Chưởng môn, người làm khó con rồi."
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ bi thương sâu sắc, những ngày tốt lành đã một đi không trở lại ư?
Bảo hắn tham dự vào sự vụ môn phái còn không bằng giết hắn đi. Ngu Sưởng thấy Lữ Thiếu Khanh hơi động tâm bèn rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp lý do để Lữ Thiếu Khanh tiến lên: "Cho ngươi đi cũng rất đơn giản, dù sao thì ngươi cũng có thực lực, hơn nữa còn từng tới Ma giới, đã từng quen biết với Ma tộc."
"Ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể mời tổ sư đến."
"Ngươi không thể không nể mặt tổ sư chứ?"
Ta không nể, ta sợ sẽ chọc tổ sư tức chết, đến lúc đó sẽ phải chạy trốn.
Đối mặt với Ngu Sưởng vô lại, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, con đi là được."
Liên hệ với Ma tộc dù sao cũng vẫn tốt hơn là nói chuyện với Chưởng môn.
Dù sao thì, nhìn Ma tộc không vừa mắt còn có thể ra tay. Lữ Thiếu Khanh lưu luyến nhìn tảng đá vỡ vụn dưới chân không rời, giường đá Bao Tương, hưởng họ hai mươi năm.
Hết thời gian nhàn nhã rồi, ra ngoài lượn một vòng xem có thể kiếm được chút tiền không.
"Con sẽ đi ngay!" Lữ Thiếu Khanh nói với Ngu Sưởng: "Đi một vòng sẽ quay lại."
Ngu Sưởng lắc đầu ngăn cản hắn: "Chậm thôi, tới đại điện nghị sự, để cho người rung Châu biết mới được."
Năm nhà ba phái ở Trung Châu có thực lực cường đại, thế lực các châu khác không thể không nể mặt.
"Năm nhà ba phái cái gì chứ? Nhìn không vừa mắt đánh luôn là xong."
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khinh thường cái danh này, có phải hắn chưa từng dạy dỗ người của năm nhà ba phái đâu.
Tuy nói thế, nhưng cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng vẫn đi theo Ngu Sưởng đến đại điện nghị sự.
Ở đại điện nghị sự, Lục Tế cùng các trưởng lão khác đã chờ sẵn.
Thấy Ngu Sưởng dẫn theo Lữ Thiếu Khanh đến, một số trưởng lão không nhịn được mà nhíu mày.
Mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, nhưng để cho Ngu Sưởng thân là Chưởng môn tự mình đi mời hắn đến, khiến cho không ít trưởng lão cảm thấy bất mãn trong lòng.
Không hợp lễ tiết.
Mấy vị trưởng lão hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy hắn quá mức cuồng vọng.
Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn để ý tới họ, đi vào rồi vẫy vẫy tay với mọi người: "Chào mọi người!"
Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ cà lơ phất phơ, khiến cho đông đảo trưởng lão càng thêm bất mãn.
Không có tí dáng vẻ nào mà một đệ tử nên có.
Không ít trưởng lão không nhịn được mà nhìn lại Ngu Sưởng. Ngu Sưởng chẳng có phản ứng gì, chả để ý đến thái độ của Lữ Thiếu Khanh.
Ngu Sưởng không có phản ứng, những người khác lại nhìn sang Lục Tế.
Địa vị của Lục Tế là Phó Chưởng môn thường vụ, Chưởng môn không ở đây, mọi chuyện trong môn phái đều do ông ấy phụ trách.
Chưởng môn mặc kệ, Phó chưởng môn phải quản chứ? Bình thường nếu bắt được đệ tử không trên không dưới, không biết lễ phép, diện bích, chép môn quy là thủ tục thông thường.
Hiện giờ thái độ của Lữ Thiếu Khanh ngứa mắt thế này, không bắt hắn chép hơn trăm lần môn quy sao?
Nhưng đông đảo trưởng lão đều ngạc nhiên khi thấy Lục Tế cũng như bị mù, không có tí phản ứng nào.
Lục Tế cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì âm thầm bĩu môi.
Tiểu tử này, không nể mặt tổ sư tổ sư còn phải cười ha ha, ta đi tìm hắn gây sự, ta điên rồi sao?
Còn nữa, ông ấy biết rõ cống hiến của Lữ Thiếu Khanh dành cho môn phái.
Những năm gần đây Lữ Thiếu Khanh bị không ít môn nhân đệ tử chào hỏi nhưng hắn không phản đối lấy nửa câu, nỗ lực lớn như thế vì môn phái.
Cà lơ phất phơ, không giữ lễ tiết thì làm sao?
Tu sĩ ấy mà, đương nhiên phải đi thẳng.
Ngu Sưởng ngồi xuống, nhìn hết một vòng người, rồi hỏi: "Người của Trung Châu đến rồi chưa?"
"Đã đến thành Lăng Tiêu, nhưng còn chưa lên núi."
"Chưởng môn, có cần xuống nghênh đón bọn họ không?"
Ngu Sưởng không thèm nhìn đến câu này, thản nhiên đáp: "Chờ đi!"
"Bọn họ đã tới, cứ dạo chơi bên dưới cũng không sao, không nên khiến người khác mất hứng."
Nói đùa. Dù sao cũng là môn phái lớn của Tê Châu, tuy năm nhà ba phái của Trung Châu mạnh thật đấy, nhưng cũng không đến nỗi để phái Lăng Tiêu phải phái người xuống núi nghênh đón.
Mấy người chờ một hồi liền mấy ngày, nhưng với tu sĩ chút thời gian này không tính là gì.
Nhưng người của Trung Châu lại cố ý đi dạo bên dưới, nói rõ bọn họ không coi phái Lăng Tiêu vào mắt, không tôn trọng.
Đại điện nghị sự rất yên tĩnh, Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, âm thanh quanh quẩn trong đại điện cực kỳ nổi bật.
"Có đến không đấy? Không đến thì †a về đi ngủ đây."
Ngu Sưởng cũng nhíu mày, nhìn một vị trưởng lão, hỏi: "Người ở đâu?"
"Còn đang ở thành Lăng Tiêu!" "Chưởng môn, xem ra đúng là phải đi nghênh đón bọn họ thật rồi, không bằng cứ nể mặt bọn họ một chút đi, dù sao thì bọn họ cũng là đặc sứ của Trung Châu."
Có trưởng lão đề nghị như thế.
Lữ Thiếu Khanh bất mãn la hét: "Người Trung Châu thì làm được cái quái gì? Người Trung Châu là không giữ chữ tín nhất, không thể tin một tí nào vào lời ca đoan của người Trung Châu."
"Người Trung Châu, ta gặp một lần lại muốn đánh một lần!"
Đặc biệt là tên mập Trung Châu miệng quạ đen, già non đều muốn đánh.
"Liên thiên!" Cuối cùng, có trưởng lão không nhìn nổi nữa, quát lên: "Thô lỗ như thế, sẽ làm trò cười cho người khác!"
Những trưởng lão này cả đời đều không bước chân ra khỏi Tề Châu, với bọn họ, năm nhà ba phái của Trung Châu như sấm bên tai.
Bọn họ chỉ là nhà giàu của một cái thành nhỏ, chợt nghe thủ phủ đô thành phái người đến nơi này, không tránh được mà sinh lòng kinh sợ, chỉ sợ đắc tội với thủ phủ đô thành.
Đối với những trưởng lão này, Lữ Thiếu Khanh không định chiều theo, dù soa thì họ cũng từng chào hỏi hắn. Hắn bèn bĩu môi nói: "Thô lõ? Vậy thì trưởng lão ngài đi nhớ quỳ nghênh đón, để cho bọn họ khen ngài có lễ phép."
"Nói cho ngài biết, cái gì mà đặc sứ Trung Châu, chọc giận ta, xem ta có đánh chết bọn họ không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận