Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1721

Chương 1721Chương 1721
Mà Lữ Thiếu Khanh thì cười híp mắt nói: "Nhìn, đi, như vậy không phải được rồi sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Quản Đại Ngưu khó chịu, cũng không phục, hắn ta hừ một tiếng: "Nói đùa, trùng hợp mà thôi, đây là vừa vặn kết thúc thôi."
"Hiện tại còn đạo thứ bảy, còn cả đạo thứ tám, đạo thứ chín, trừ phi tất cả kiếp lôi đằng sau đều trở nên nhẹ hơn ta mới tin ngươi."
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát hét với bên trên: "Ngươi xem, có người không tin ngươi, lần sau khi hắn độ kiếp ngươi hung hăng một chút cho hắn nhé."
Quản Đại Ngưu cười lạnh, có chút khinh thường: "Ngươi tưởng ta sợ à?" Quản Đại Ngưu căn bản không tin tưởng thiên kiếp có ý thức, hơn nữa Lữ Thiếu Khanh còn có thể khiến thiên kiếp nghe hắn.
Dù sao cái này quá ma huyễn, rất khó tin tưởng.
Ngay cả Doãn Kỳ cũng không kìm được mở miệng: "Ngươi khoác lác quá."
Lại một thời gian nữa trôi qua, Tiêu Y cũng không xê xích gì nhiều, giấy giụa đứng lên, hết sức chăm chú, thận trọng nhìn lên kiếp vân trên trời.
Bây giờ nàng ta bị thương nghiêm trọng, trong lòng không đủ tự tin, cũng không dám xuất khẩu ngông cuồng nữa.
Tiêu Y rất căng thẳng, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tiêu Y nhìn kiếp vân trên bầu trời, hơi muốn khóc, sớm biết đã không làm màu rồi.
Nàng cắn răng: "Chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Y chuẩn bị nghênh đón kiếp lôi, mà lúc này, nàng nghe thấy giọng Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa vang lên: "Được rồi, bắt đầu đi."
Tiếp theo, thiểm điện xẹt qua trong kiếp vân, đạo kiếp lôi thứ tám rơi xuống.
Giống như nghe thấy lệnh của Lữ Thiếu Khanh mới rơi xuống vậy.
Ba người Doãn Kỳ lại một lần nữa mắt trợn tròn, thật sự nghe hắn sao?
Quản Đại Ngưu ôm đầu, không thể †in được, nhưng khi hắn ta thấy lôi đình rơi xuống vẫn là lôi đình màu vàng thì trong lòng hắn ta buông lỏng, cười: "Ngươi nhìn đi, vẫn là kiếp lôi kim sắc, lời của ngươi có tác dụng quái gì đâu."
Tưởng ta ngốc sao? Thiên kiếp làm gì có ý thức gì, hơn nữa còn nghe lời của tên khốn kiếp ngươi?
Thiên kiếp có thấp kém vậy sao?
Nhưng đạo thiên kiếp thứ tám mặc dù khí thế hung hăng nhưng lúc rơi trên người Tiêu Y thì phản ứng rất bình thường.
Roi giơ lên cao nhẹ nhàng đánh xuống, chính là ý tứ này.
Tiêu Y cũng nghi ngờ nhìn mình một chút rồi lại nhìn lên trời, chút cường độ ấy, so với đạo kiếp lôi thứ nhất còn nhẹ nhàng hơn.
Đạo kiếp lôi thứ tám Tiêu Y nhẹ nhàng vượt qua, Quản Đại Ngưu ngạc nhiên đến mức cặp mắt sắp lồi ra.
Tiếp đến đạo thiên lôi thứ chín rơi xuống, tâm ma nương đấy giáng lâm. Tâm Ma Kiếp đối với người khác mà nói, có lẽ sẽ rất khó.
Nhưng đối với Tiêu Y mà nói, không tính là có độ khó gì.
Mặc dù có một chút khó khăn trắc trở, nhưng không gây ra bối rối bao lớn cho Tiêu Y, Tiêu Y rất nhẹ nhàng vượt qua Tâm Ma Kiếp.
Khí tức Hóa Thần bắt đầu tràn ngập, Tiêu Y đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp, trở thành một một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần chân chính.
Doãn Kỳ cùng Phương Hiểu đều chân thành vui mừng cho Tiêu Y, còn Quản Đại Ngưu bên này cũng sắc mặt trắng bệch, thân thể đang khẽ run lên, thịt mỡ trên mặt đang không ngừng run rẩy.
Hảẳn ta chụp lấy Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt kinh hoảng: "Ngươi thật sự có thể khiến thiên kiếp nghe lời ngươi?"
"Ngươi biết ta là ai sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu.
Ngươi còn có thể là ai?
Quản Đại Ngưu ở trong lòng hung hăng chửi thê khinh bỉ, ngươi chính là một tên khốn kiếp hèn hạ, vô sỉ, lòng tham không đáy, hỉ nộ vô thường.
Hắn ta rất muốn nói ra, nhưng bây giờ những lời như thế này chỉ có thể giấu ở trong lòng, còn phải cười làm lành: "Ngươi là đệ nhất cao trên thế gian này, là đệ nhất soái ca."
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với lời của Quản Đại Ngưu: "Không tệ, không tệ, biết khen người đấy."
"Nhưng mà, thân phận thật sự của ta là em trai của thiên đạo, cậu em trai có việc cần nhờ, làm anh sao có thể không giúp được chứ?" Quản Đại Ngưu cảm thấy Lữ Thiếu Khanh là đang khoác lác nhưng biểu hiện vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn ta lại không thể không tin tưởng.
Đáng chết hơn nữa là câu nói vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta nắm tay Lữ Thiếu Khanh, muốn quỳ xuống trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Ca, ngươi là anh ruột của ta. Lời ban nãy ngươi vừa nói có thật không vậy?”
"Lời gì?" Lữ Thiếu Khanh hất tay Quản Đại Ngưu ra: "Cách ta xa một chút, cái tên nhanh nam nhà ngươi."
Quản Đại Ngưu không tức giận, tiếp tục cười ruồi nói: "Chính là câu ngươi nói, lúc ta độ kiếp hung ác một chút cho ta đấy, là nói đùa đúng không?"
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Con người ta không thích nói đùa. Ta nói thật, về sau lúc ngươi độ kiếp sẽ đánh chết ngươi."
Quản Đại Ngưu muốn khóc: "Ca, ngươi đừng nói nữa, ta cầu xin ngươi, ngươi có thể thu hồi lại lời này không?"
Ban nãy còn nói hung ác một chút, giờ lại nói phải đánh chết ta?
Cầm thú, có ai cầm thú như ngươi không?
Tê cả trứng rồi, biết sớm như vậy, ban nấy hắn ta đã khống chế bản thân một chút, đừng để tự tay bóp trứng như vậy rồi.
Độ kiếp rất nguy hiểm, thiên kiếp bình thường đã chưa chắc chơi được chứ đừng nói là thiên kiếp chiếu cố đặc biệt.
Không được thiên kiếp đặc biệt, một chút cũng không được.
Vẻ mặt Quản Đại Ngưu đau khổ, bây giờ muốn cười cũng không cười nổi, hắn †a nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói với đại ca một câu, sau này khi ta độ kiếp, dịu dàng một chút, nhẹ nhàng một chút cho ta có được không? Ta van ngươi đấy"
"Sau này miệng của ngươi an phận một chút cho ta." Lữ Thiếu Khanh thừa cơ nói ra điều kiện: "Nếu không ta bảo đại ca ta đánh chết ngươi."
"Nhất định, nhất định!" Quản Đại Ngưu như gà con mổ thóc gật đầu: "Về sau ta tuyệt đối không tùy tiện nói đại ca"
Sau khi hù dọa Quản Đại Ngưu một phen, tâm trạng Lữ Thiếu Khanh khoái trá.
Tên mập chết bầm, hồi trước dám tung tin đồn nhảm về ta, xem đánh chết ngươi không. Chào, được rồi, rộng lượng chút, không so đo với hắn ta nữa.
"Mập, ngươi sợ cái gì?" Bỗng nhiên, giọng Doãn Kỳ vang lên: "Thấy hắn không vui, chém hắn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận