Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1725

Chương 1725Chương 1725
Chính như câu nói trước đây Lữ Thiếu Khanh nói với Phương Hiểu, hắn là người tiến cử Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Vũ làm không tốt, mất mặt cũng là Lữ Thiếu Khanh.
Tuy nhiên, Nhan Hồng Vũ có Lữ Thiếu Khanh làm chỗ dựa, còn có mấy người Phương Hiểu phụ trợ, những kẻ dùng mánh khóe âm thầm nhắm vào nàng ta cũng không làm gì được nàng ta, đều bị nàng ta nhẹ nhõm hóa giải.
Nhìn Nhan Hồng Vũ giúp liên minh phát triển không ngừng, vị trí minh chủ càng ngày càng ổn định, một số người sắp nghiến nát răng.
Mà trong đó, hận nhất không thể nghi ngờ là hai người Ngao Thương và Mị Phi. Lần này bọn hắn tới đây muốn khi dễ Tiêu Y một chút, không ngờ là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngược lại bị Lữ Thiếu Khanh lường gạt một khoản, gần như đã móc rỗng hết của cải vốn liếng của bọn hắn rồi.
Giờ tất cả mọi người đang ở Hoàng thành, trông thì bình an vô sự, nhưng dù sao hai người bọn hắn cũng là tộc nhân dòng chính của ngũ gia tam phái, trước những nông dân Đông Châu này mất hết mặt mũi, cơn giận nào sao có thể nhịn được?
Bọn hắn không giờ nào khắc nào không muốn trả thù.
Trên thực tế, những lực cản âm thầm trong khoảng thời gian này Nhan Hồng Vũ gặp phải phần lớn đều xuất phát từ trên tay bọn hắn.
Nhưng bọn hắn không làm gì được Nhan Hồng Vũ, không đối phó được Nhan Hồng Vũ, cũng không cách nào khiến Lữ Thiếu Khanh mất mặt.
Hai người tức giận một lần nữa tụ tập lại, hung hăng ân cần thăm hỏi Lữ Thiếu Khanh một phen rồi tiếp tục thương lượng ra chiêu như thế nào.
Nhưng hai người bọn hắn cũng không phải người thông minh gì, các biện pháp có thể nghĩ được trong khoảng thời gian này đều nghĩ ra rồi nhưng ngay cả Nhan Hồng Vũ cũng chẳng làm gì được chớ đừng nói chỉ là Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi hai người thương lượng một phen phát hiện mình không có biện pháp tốt hơn, tức giận đến mức hai người lại tiếp tục hung ác ân cần thăm hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Gương mặt Mị Phi tức giận đến mức vặn vẹo, oán khí trùng thiên: "Tên đáng ghét, thật là đáng chết! Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào đối phó hắn sao?"
"Khá lắm, hai người các ngươi ở đây mưu đồ bí mật, to gan vậy, hai người các ngươi chán sống rồi sao?"
Một câu nói đột nhiên vang lên bên ngoài, Ngao Thương và Mị Phi giật mình nhảy dựng lên.
Nếu để Lữ Thiếu Khanh biết hai người bọn hắn ở đây thương lượng đối phó hẳn, hai người bọn hắn còn quần lót để mặc nữa mới là lạ.
"Ai?" Ngao Thương và Mị Phi hai người mắt lộ ra hung quang, định giết chết người phá hỏng chuyện tốt của bọn hắn.
Song khi bên ngoài có một người tiến vào trong, hai người đều kinh ngạc: "Là ngươi." Sau khi thoáng kinh ngạc, Ngao Thương sầm mặt lại, quát: "Công Tôn Từ, lại là ngươi, ngươi không phải là đi Yến Châu sao?"
"Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện, muốn làm gì?”
Người tới rõ ràng là cao thủ chỉ thứ của Công Tôn gia, Công Tôn Từ.
Công Tôn Từ là chi thứ, nhưng thiên phú rất mạnh, chí ít mạnh hơn Ngao Đức đại ca của Ngao Thương.
Hiện tại đã là Hóa Thần sơ kỳ, cảnh giới tầng hai.
Công Tôn Từ chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: "Vì sao không thể là ta?"
Mặc dù là chỉ thứ, lại có thái độ còn cuồng vọng hơn cả dòng chính.
Không để Ngao Thương và Mị Phi vào mắt. Trên thực tế, hắn ta cũng chẳng tôn kính gì Công Tôn Liệt cao thủ Công Tôn gia.
Ngao Thương cũng biết thái độ của Công Tôn Từ, hơn nữa thực lực đối phương cường đại, hắn ta lười so đo thái độ của Công Tôn Liệt mà cau mày hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Công Tôn Liệt cảnh giới Hóa Thần, cũng đi Yến Châu, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở Đông Châu nơi này.
Công Tôn Từ khinh thường nhìn lướt qua hai người: "Nghe nói các ngươi gặp chút phiền phức ở đây nên đại ca bảo ta tới đây giúp các ngươi đối phó hắn."
"Giúp chúng ta đối phó hắn?" Mị Phi tựa hồ nghe thấy câu chuyện rất buồn cười: "Chỉ bằng ngươi? Tên khốn kiếp kia đã là Luyện Hư kỳ, một Hóa Thần kỳ như ngươi, làm sao đối phó hắn?" Loại gà yếu như ngươi e rằng chỉ một ngón tay của đối phương cũng có thể nghiền chết.
Ngươi không được xem bộ phim kinh dị lúc ấy, nếu xem, chắc chắn ngươi sẽ không cảnh như vậy.
Cam Hạo Nam dù sao cũng là Hóa Thần hậu kỳ, kết quả thì sao, bị Lữ Thiếu Khanh một kiếm diệt, hình thần câu diệt.
"Hắc!" Nụ cười của Công Tôn Từ càng tăng thêm, càng thêm khinh thường hai người Ngao Thương và Mị Phi: "Đối phó hắn không nhất định phải đánh bại hắn, biện pháp còn nhiều lắm."
"Có đôi khi giết người trong vô hình mới là biện pháp tốt nhất, người chỉ dựa vào nắm đấm thì có gì mà lợi hại."
"Công Tôn Liệt bày cho ngươi cách sao?" Ngao Thương không kìm được hỏi.
"Không sai, nếu không ta tới đây làm gì?"
Sau khi hai người Ngao Thương và Mị Phi nghe xong trong lòng hưng phấn lên: "Quá tốt rồi."
Công Tôn Liệt là tên được công nhận là thông minh nhất trong ngũ gia tam phái bọn hắn, bụng dạ cực sâu, hắn ta đã để Công Tôn Từ đến đây thì chắc chắn là có cách.
Hai người không dông dài, trực tiếp hỏi Công Tôn Từ: "Biện pháp gì?"
Đối với hai người bọn hẳn, chỉ cần có thể đối phó Lữ Thiếu Khanh, bảo bọn hắn làm gì cũng được.
"Biện pháp sao, đơn giản." Công Tôn Từ thừa nước đục thả câu, còn thừa cơ khinh bỉ hai người Ngao Thương cùng Mị Phi một chút: "Hai người các ngươi cũng đủ phế đấy, ánh mắt thiển cận, trực tiếp nhằm vào hắn không được sao mà cứ nhất định phải đi vòng vòng như vậy."
"Ai nha, sớm biết ở bên ngoài cũng có thể làm trạch nam thì ta nên ra ngoài sớm một chút rồi, thế này thì đâu cần bị chưởng môn bắt đi lính nữa."
Lữ Thiếu Khanh thư thư thái thái nằm dưới đình nghỉ mát, đây là nơi Nhan Hồng Vũ sắp xếp cho hắn.
Trong viện, Tiêu Y cụp đầu ở bàn đá bên cạnh múa bút thành văn.
Bút lông màu bạc, sổ màu vàng, Tiêu Y bị Lữ Thiếu Khanh bắt viết tâm đắc.
Tiêu Y vừa viết nước mắt vừa rưng rưng, rất muốn khóc lớn một trận.
Trong sân, tiểu Hắc hóa thành hình người cưỡi đại Bạch đi vòng vòng trong sân.
Nó chạy đi chạy lại, cười toe toét, cười vô cùng vui vẻ. Doãn Kỳ thì xếp bằng ở cách đó không xa, nhắm mắt tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận