Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1746

Chương 1746Chương 1746
Lời này khiến cho nét tuyệt vọng càng khắc sâu trên khuôn mặt mọi người, chút hy vọng cuối cùng cũng mất.
Không ít người nhìn chằm chằm vào bọn Ngao Thương, lại lần nữa chĩa mũi giáo sang bọn họ: "Đều tại bọn họ, nếu không chúng ta sẽ không lâm vào tuyệt cảnh thế này."
"Đúng, không sai. Người Đông Châu đúng là bọn cuồng vọng."
Bọn Ngao Thương, Mị Phi tức chết đi được.
Nhưng quả thật trong lòng họ cũng hơi hối hận, biết trước thế này, khi ấy đã không làm những chuyện kia.
Nhưng bây giờ, hối hận thế nào cũng đã muộn rồi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Ma tộc vây tới. Bên nhân tộc còn không cả dám xuất binh.
Tám vị Hóa Thần, bao gồm cả Đoan Mộc Kình Thiên, cười lạnh hiện ra trước mặt bọn họ, không chút kiêng ky tản mát ra khí tức cường đại.
Linh khí gào thét, cuồng phong loạn vũ, khí tức cường địa khiến cho cả thành trì chìm trong sự sợ hãi tột cùng.
Linh lực cường đại không ngừng xung kích tầng phòng ngự quanh Hoàng thành, trận pháp phóng ngự không ngừng tỏa ra ánh sáng trắng, lung lay sắp đổ.
Tất cả nhân tộc đều cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ có thể bị lật ngược bất kỳ lúc nào.
"Chúng ta sẽ phải chết sao?" Có người hoảng sợ vô cùng, linh hồn cũng đang run rẩy. Khi mọi người cảm thấy trời sắp sập rồi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước Hoàng thành, trước mặt mọi người.
Nam nhân trung niên vóc người khôi ngô, cao lớn uy vũ, khí tức toàn thân chỉ nhàn nhạt bình thường nhưng không ai dám coi nhẹ.
Ánh mắt hắn ta nhẹ nhàng quét một vòng, tất cả mọi người như ngừng thở.
Cảm giác áp bách cường đại khiến cho bên tu sĩ nhân tộc không dám thở mạnh.
Tám vị Hóa Thần lập tức thu liễm lại khí tức của mình, hơi cúi đầu với mọi người, cung kính cùng hô lên: "Hàn Chương đại nhân!"
Nơi xa, tu sĩ Ma tộc cũng hô to theo: "Xin chào Hàn Chương đại nhân!"
Tiếng gào thét trùng trùng điệp điệp khuấy động cả thiên địa. Bên này sắc mặt tu sĩ trắng bệch, sĩ khí bành trướng, bọn họ đánh không lại được Ma tộc.
Hàn Chương chắp hai tay sau lưng, hai mắt lộ ra sát ý thật sâu, tỏa ra sức mạnh khủng bố của kẻ ở tầng lớp trên.
Chờ nhân tộc chịu đủ áp lực, hắn ta mới chậm rãi hỏi: "Lữ Thiếu Khanh ở đâu?"
Giọng nói của Hàn Chương bình thản nhưng tràn đầy bá đạo.
Mọi người cũng hiểu, hắn ta đến đây là vì Lữ Thiếu Khanh, những người khác hắn ta còn không thèm để vào mắt.
Không ai dám nói gì, dù hai người Địch Bỉnh Châu và Ôn Thương thân là Hóa Thần cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Với bọn họ, Hàn Chương là mối đe dọa lớn nhất, một khi hắn ta ra tay, dù bọn họ có liên thủ cũng chẳng phải là đối thủ.
Cuối cùng, thấy không ai nói gì, Hàn Chương lại nhíu mày, khó chịu hừ lạnh một tiếng: "Nhân loại nhát như chuột, các ngươi đều điếc sao?"
Tiếng hỏi như kinh lôi, chấn động đến khí huyết của tất cả mọi người đều lăn lộn, một số người có thực lực yếu liền nôn ra máu ngay tại chỗ.
Có thể nói không khoa trương là, Hàn Chương thân là Luyện Hư cảnh, thậm chí còn không cần phải ra tay, chỉ cần hừ lạnh vài tiếng cũng đủ khiến cho cả Hoàng thành tan thành mây khói.
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Nhan Hồng Vũ đứng dậy.
Nàng ta lấy hết dũng khí đè nỗi sợ trong lòng xuống, bước lên mấy bước, nói với Hàn Chương: "Tiền bối, Lữ công tử đã rời khỏi đây."
"Rời đi rồi?" Hàn Chương lập tức nhíu mày.
Nghe được tin Lữ Thiếu Khanh đã rời khỏi nơi này, mặc dù không nói gì, nhưng mọi người đều cảm thấy hình như Hàn Chương có hơi thất vọng.
Bỗng nhiên, sau mấy hơi thở, hắn ta nhìn nhân tộc đang căng thẳng nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Đầu hàng đi, ta có thể làm chủ tha cho các ngươi một mạng."
Dường như mấy vị Hóa Thần bên cạnh còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im miệng.
Hàn Chương vừa dứt lời, rất nhiều người rung động, có người đắng chát, phẫn nộ, cũng có không ít người hai mắt sáng lấp lánh, động tâm.
Mặc dù cảm nhận được áp lực cực lớn nhưng Nhan Hồng Vũ vẫn kiên định lắc đầu nói với Hàn Chương: "Tiền bối, xin thứ cho khó tòng mệnh."
Hàn Chương hơi kinh ngạc: "Ngươi không sợ chết ư?"
Nhan Hồng Vũ cũng chỉ mấy chục tuổi thôi, với Hàn Chương chỉ là một đứa bé, hơn nữa còn là một đứa bé gái.
Đối mặt với hắn ta lại giữ được thái độ không sợ chết, đúng là hiếm có.
Nhan Hồng Vũ nở nụ cười vừa thê lương vừa bi tráng: "Dù có sợ, nhưng có một số việc vẫn không phải làm, không phải sao?"
"Cũng không thể vì sợ chết mà đặt xuống tôn nghiêm của mình, khúm núm đi làm một con chó chứ?”
Lời này khiến cho Đoan Mộc Kình Thiên đau nhói thật sâu, đỏ mặt lên, không nhịn được mà gầm lên; "Nha đầu thối! Đại nhân cho phép ngươi đầu hàng là vinh hạnh của ngươi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu."
Thậm chí Nhan Hồng Vũ còn chẳng muốn nhìn Đoan Mộc Kình Thiên thêm lấy một cái.
Nếu không vì lão nhân gian này, thế cục chưa chắc đã xấu đến mức này.
Hàn Chương cau mày, không vui quở: "Ta nói chuyện, lúc nào đến phiên ngươi chen vào?”
Hảẳn ta hừ lạnh một tiếng, Đoan Mộc Kình Thiên như vừa bị đánh thật mạnh, phụt máu tươi.
Lão ta hoảng sợ cúi đầu không dám nói nữa.
Nhưng không thể che giấu được sự oán hận trong ánh mắt.
Bị đồng tộc ngày xưa xem thường, làm con chó, mà còn không được chủ chó đối xử tốt nữa.
Trong lòng lão ta hạ quyết tâm, đừng có để ta tìm được cơ hội.
Sau đó, Hàn Chương lại nói với Nhan Hồng Vũ: "Ngươi cần phải biết, nếu ngươi không đồng ý, tất cả mọi người ở đây đều phải chết."
Vô số người phát run lên. Một số người muốn lên tiếng, không cho Nhan Hồng Vũ tùy tiện quyết định thay cho người khác.
Nhan Hồng Vũ vẫn kiên định lắc đầu: "Chỉ có một con đường chết mà thôi."
Hàn Chương thấy thế cũng khong nhiều lời nữa, lấy thân phận của hắn ta, thuyết phục như thế đã là nể tình lắm rồi, nhưng Nhan Hồng Vũ không nể mặt hắn †a, nếu lại cứ tiếp tục thuyết phục thì có vẻ yếu thế. Hắn ta quay đi, nói: "Ra tay đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận