Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1751

Chương 1751
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lần nữa giải thích: “Tại Tề Châu, Ma tộc các ngươi chỉ hận không thể đồ sát hết nhân tộc chúng ta không còn sót một ai.”
“Mà ở đây, không ngờ ngươi lại cho phép nhân tộc đầu hàng với quy mô lớn, rõ ràng điều này ngược lại hoàn toàn với mệnh lệnh của các ngươi.”
“Nếu ta đoán không sai, ngươi cùng một phe với mấy người Nhuế trưởng lão, Phù Doãn phải không? Cho nên, ngươi là bằng hữu của Phù Doãn, chỉ cần có một chút đầu óc liền có thể đoán được điều này.”
Lữ Thiếu Khanh đã từng tới Thánh địa, cũng từng tiếp xúc với không ít người, biết được Thánh địa mơ hồ có hai phái.
Phái chủ chiến và phái chủ hòa.
Thánh chủ là phái chủ chiến, mà Nhuế trưởng lão là phái chủ hòa.
Lần này thủ đoạn của Ma tộc rất hugn ác, tàn nhẫn, giết chóc quy mô lớn, tựa như muốn tuyệt diệt cả nhân tộc.
Nhân tộc có thể đầu hàng, nhưng với quy mô lớn thì khẳng định là không cho phép.
Hàn Chương nghe vậy, hơi biến sắc một chút, chỉ bằng vào điều này mà có thể đoán được sao?
Tâm tư này quá kín đáo rồi.
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Xem ra ta đoán không sai, có chuyện có thể hỏi ngươi một chút.”
Hàn Chương hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cũng cười lên: “Vừa vặn, ta cũng có một việc muốn nói cho công tử.”
Hai người nói xong, nhìn nhau, cùng cười lên một tiếng, Hàn Chương ra hiệu mời: “Công tử ngươi hỏi trước đi, ngoại trừ tình báo cơ mật, ta đều có thể nói cho công tử.”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đã khiến cho Thánh địa trời long đất lở, nhưng những người thuộc phe Nhuế trưởng lão không hề coi hắn là kẻ địch.
Lữ Thiếu Khanh không khách khí với Hàn Chương, hỏi thẳng: “Tên Thánh Chủ vương bát đản này muốn làm gì?”
Đây là điều mà Lữ Thiếu Khanh muốn biết. Lần này Ma tộc giết chóc quy mô lớn, không giống với tác phong của Thánh Chủ.
Mà Thánh Chủ làm như vậy nhất định là có mục đích của mình.
Làm rõ ràng mục đích của Thánh Chủ mới yên tâm đi ngủ được.
Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh nói ra suy đoán của mình: “Chắc là lúc trước ta đã đâm chết Thánh chủ, các ngươi đổi một Thánh Chủ khác sao?”
“Chuyện đáng mừng như thế, các ngươi không thể gọi điện thoại đường dài thông báo một chút sao Để cho ta vui cùng một chút chứ, phải không bạn chí cốt?”
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, Hàn Chương chỉ có thể cười khổ trả lời: “Thực ra đây cũng chính là chuyện mà ta muốn nói với công tử.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩn ra, không hiểu ý Hàn Chương: “Có ý gì?”
Hàn Chương nói thẳng: “Hành động của Thánh Chủ không bình thường, khi chúng ta xuất phát đã hạ lệnh đồ sát nhân tộc.”
“Yêu cầu chúng ta cuốn lên gió tanh mưa máu ở ba Châu, dùng máu của nhân tộc nhuộm đỏ nơi đó.”
“Thánh Chủ nói với chúng ta rằng phải dùng điều này để chấn nhiếp nhân tộc, nhưng chúng ta không tin.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu. Chấn nhiếp nhân tộc không cần phải nhanh như thế.
Gót chân còn chưa đứng vững, chấn nhiếp cái cọng lông.
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái hỏi: “Ngươi hỏi hắn ta luôn đi. Ngươi là Luyện Hư kỳ, tốt xấu gì cũng có thể diện thánh chứ?”
Hàn Chương cười khổ: “Ai dám hỏi?”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Thế này thì không được, Thánh Chủ làm vậy là độc tài, cần phải sửa.”
“Hắn ta không nói thì chơi hắn ta, đuổi hắn ta xuống.”
“Ma tộc là mọi người, không phải chỉ một mình hắn ta.”
Hàn Chương tiếp tục cười khổ, có vẻ bất đấc dĩ, nếu mọi chuyện có thể làm được dễ dàng như vậy thì tốt rồi.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh rất thắc mắc: “Ngươi nói những lời này với ta làm gì?”
“Sẽ không phải để ta giúp ngươi tìm đáp án chứ?”
Thấy Hàn Chương gật đầu, Lữ Thiếu Khanh khinh birL :ắt ngươi to nhỉ, nghĩ hay thế.”
Hàn Chương nghiêm túc nói: “Ta là được Nhuế trưởng lão nhờ vả mới tới tìm ngươi, nói cho ngươi chuyện này.”
“Nhuế trưởng lão nói ngươi có thể tìm được nguyên nhân.”
“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh liếc mắt. Lúc trước suýt nữa đã bị Nhuế trưởng lão thăm dò ra nội tình: “Đồ đệ của bà ấy còn thiếu ta hai mươi vạn viên linh thạch.”
“Bà ấy cứ như vậy mà tin tưởng ta thế à?”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, lại tự tin vuốt tóc: “Ôi chao, đẹp trai quá mà, cũng chẳng có cách nào khác.”
Đẹp trai quá cũng dễ được người ta tin tưởng.
Thế giới này đúng là dựa vào mặt mà kiếm cơm.
Hàn Chương xạm mặt. Nhuế trưởng lão có thể làm lão lão lão lão tổ tông của ngươi đấy.
Hắn ta dứt khoát không nhìn Lữ Thiếu Khanh tự luyến nữa, nói cho hắn biết một số thông tin tình báo, không khác mấy với những thông tin hắn biết được từ chỗ Miêu Á.
Ma tộc tiến vào Thập Tam Châu đại bộ phận đều là thế lực của thành trì khác, cao thủ Thánh địa thật sự vẫn chưa ra mặt.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán: “Không phải muốn để cho các ngươi đi giết người, bôi xấu thanh danh, sau đó người của Thánh địa mới ra mặt thu thập tàn cuộc, đẩy tội danh giết người cho các ngươi, làm thịt các ngươi, thừa cơ thu nạp lòng người chứ?”
“Mẹ nó chứ, khả năng này rất lớn.” Lữ Thiếu Khanh suy đoán một hồi, lại nói với Hàn Chương: “Ta cảm thấy khả năng này rất lớn đó. Các ngươi rất nguy hiểm. Nào nào nào, tranh thủ khởi nghĩa phản kháng đi, lâm trận quay giáo, bỏ tà theo chính đi, nhân tộc chúng ta hoan nghênh ngươi.”
Hàn Chương không đổi sắc vung tay lên, giải trừ bình chướng, để cho những người khác lại nhìn thấy hai người bọn họ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Han Chương xuất hiện, tất cả đều nhìn lên.
Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt Hàn Chương, chỉ lớn bằng phân nửa hắn ta, so với hắn ta thì có vẻ gầy yếu.
Nhưng áp lực đem tới cho mọi người hoàn toàn không yếu hơn Hàn Chương.
Đặc biệt là bên Ma tộc, mấy vị Hóa Thần như lâm đại địch, căng thẳng vô cùng.
Thân là Hóa Thần Ma tộc, hoặc ít hoặc nhiều họ cũng từng nghe nói về sự tích của Lữ Thiếu Khanh.
Đây chính là một tôn đại thần.
Bọn họ có thể khinh thị bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có không ai dám khinh thị Lữ Thiếu Khanh.
Mà Lữ Thiếu Khanh và Hàn Chương lại xuất hiện, dù là nhân tộc hay Ma tộc cũng đều căng thẳng.
Hai vị Luyện Hư kỳ đủ để quyết định vận mệnh của tất cả mọi người ở đây.
Một khi hai người đánh nhau, chắc chắn sẽ thiên băng địa liệt, dù là Hóa Thần cũng không có được lợi thế gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận