Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1763

Chương 1763
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hiện tại Ma tộc đang toàn lực đuổi giết hắn ta, nhân tộc cũng đang đuổi giết hắn ta, hắn ta cũng không biết mình có thể trốn đi đâu, cũng không biết mình có thể chống cự được bao lâu nữa.
Khí tức tàn bạo sau lưng khiến cho lòng hắn ta tuyệt vọng.
Chẳng lẽ đến đây là kết thúc soa?
Đến một bước này, hắn ta đã rất khó để tiếp tục chống đỡ nữa.
Thấy Ma tộc sau lưng càng lúc càng tới gần, trong lòng hắn ta hạ quyết tâm, dự định sẽ liều mạng với Ma tộc.
Trước khi chết, kéo theo được một Ma tộc làm đệm lưng cũng tốt.
Ngay khi hắn ta định quay đầu thì có mấy người xuất hiện trước mắt.
Trong lòng hắn ta lạnh buốt. Nếu phía trước là nhân tộc, hắn ta cũng không khá hơn chút nào.
Mà đối phương còn đang lao về phía mình, Triều Khải tuyệt vọng.
Trước có chặn đường, sau có truy binh, Triều Khải chỉ có thể chạy trốn.
Hắn ta quay lại, khi dự định liều mạng vơi Ma tộc thì một cái bóng vượt qua.
Triều Khải ngây ngẩn cả người.
Sau đó, lại một bóng người nữa vượt qua, lao thẳng về phía Ma tộc.
Chuyện gì xảy ra?
“Triều Khải?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta.
Triều Khải quay lại, nhận ra người vừa tới: “Quản Đại Ngưu?”
“Sao ngươi lại ở đây?” Quản Đại Ngưu tò mò hỏi, đương nhiên, hắn ta cũng đã âm thầm đề phòng.
Thiên Cung môn đầu hàng, thân là đệ tử Thiên Cung Môn, không biết Triều Khải là kẻ địch hay bằng hữu đâu.
Triều Khải đắng chát, nhưng không vội vã giải thích mà nói với Quản Đại Ngưu: “Cẩn thận, Ma tộc có hai vị Hóa Thần.”
Quản Đại Ngưu khoát khoát tay, xem thường: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Tiêu Y đã là cảnh giới Hóa Thần, Doãn Kỳ cũng là cảnh giới Nguyên Anh tầng chín.
Đánh không lại, vẫn còn có Lữ Thiếu Khanh ở đây.
Quản Đại Ngưu biết Lữ Thiếu Khanh thích nhất là để sư muội đi đánh nhau, mỹ danh là đi rèn luyện.
Có Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm phía sau, Quản Đại Ngưu không cho rằng sẽ có vấn đề gì xảy ra.
“Cái này...”
Triều Khải nhìn Tiêu Y và Doãn Kỳ đang lao về phía Ma tộc.
Hắn ta nhận ra Tiêu Y, kinh ngạc hỏi: “Tiêu cô nương đã là Hóa Thần từ khi nào vậy?”
“Nhưng vị cô nương kia sợ là không phải đối thủ.”
Quản Đại Ngưu bình tĩnh nhàn nhã như Lã Vọng buông cần, vẫn nhắc lại câu nói cũ: ‘Yên tâm đi, không sao đâu.”
Thực lực của hai Hóa Thần Ma tộc kia cũng không tính là mạnh, đều là Hóa Thần sơ kỳ, cảnh giới tầng hai và tầng ba.
Tiêu Y đối mặt với Hóa Thần Ma tộc tầng ba, mặc dù cảnh giới của nàng thấp hơn một chút nhưng vẫn đủ để đè Ma tộc ra mà đánh.
Doãn Kỳ thì phiền phức hơn một chút, nàng ta chỉ là Nguyên Anh kỳ ,cho dù là hậu kỳ cảnh giới tầng chín, nhưng vẫn không đánh lại được Hóa Thần.
Sau hơn mười hiệp, Doãn Kỳ đã bị Hóa Thần Ma tộc đè ra đánh, nôn ra mấy ngụm máu, trên người cũng có vết thương.
Triều Khải thấy vậy thì vô cùng lo lắng: “Đáng chết, vị cô nương kia không phải là đối thủ, để ta đi hỗ trợ.”
Triều Khải muốn giúp đỡ, nhưng thân thể hắn ta không cho phép, chỉ vận chuyển linh lực trong cơ thể thôi mà hắn ta đã phụt máu tươi.
Sắc mặt trắng bệch, khí tức càng thêm yếu ớt, đã tới mức sơn cùng thủy tận rồi.
Vừa rồi có thể một mực chạy trốn hoàn toàn là nhờ vào một hơi thở vẫn nín trong lồng ngực, giờ thở nó ra rồi, muốn cử động cũng không được nữa.
Quản Đại Ngưu lắc đầu, người này, sao lại không nghe lời chứ?
Hắn ta lại nói với Triều Khải: “Ta đã nói rồi, không sao đâu.”
Lúc này Lữ Thiếu Khanh cũng đi tới bên cạnh hộ, khoanh hai tay.
Quản Đại Ngưu chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hỏi Triều Khải đang ngạc nhiên: “Có nhận ra không?”
Có thể không biết sao?
Danh nhân đó.
Hai mươi năm trước đã nổi danh khắp Trung Châu, người nào chưa từng xem hình chân dung của Lữ Thiếu Khanh thì không có tư cách nói mình lăn lộn ở Trung Châu.
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, Triều Khải cũng thả lỏng.
Vừa thả lỏng một cái, Triều Khải chợt cảm thấy choáng váng xây xẩm, trước mắt đen thui, có thể ngất đi bất kỳ lúc nào.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Triều Khải một chút, thản nhiên nói: “Chữa thương trước đi đã.”
Triều Khải không khách khí, trực tiếp ngồi xuống xếp bằng chữa thương.
Quản Đại Ngưu nhìn ra phía xa, lúc này Doãn Kỳ đang nguy hiểm đến tính mạng, đối phó với Hóa Thần, với một vị Nguyên Anh thì vẫn là quá sức.
“Đến lượt ngươi ra tay.”
Quản Đại Ngưu nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Tranh thủ đi, tránh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lữ Thiếu Khanh vẫn khoanh tay, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không ra tay bắt nạt bọn họ đâu.”
“Phẩm cách làm người của ta không cho phép ta làm chuyện thất đức này.”
Mẹ ngươi khỏe mạnh toàn thân!
Quản Đại Ngưu suýt tắc thở. Ngươi có phẩm cách?
Ngươi có cái phẩm cách lông gà ấy!
Ngươi là ai, mẹ nó chứ ta không rõ sao?
Bình thường ngươi bắt nạt ta thế nào? Ngươi không tự vấn lại bản thân à?
Khi bắt nạt ta, mặt ngươi còn không hồng lên lấy một chút giờ lại còn làm bộ làm tịch?
“Ngươi không ra tay, ai ra tay? Chẳng lẽ ngươi còn ký thức Tiêu Y muội muội giết kẻ địch của mình rồi đi cứu người sao?”
Quản Đại Ngưu nhíu mày. Hắn ta rất khó hiểu nhìn sang Tiêu Y.
Bên kia, mặc dù Tiêu Y có đè Ma tộc ra mà đánh được thật nhưng muốn giết được đối phương rồi đi cứu Doãn Kỳ vẫn chưa được.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, chê bôi: “Vẫn hơi kém, bình thường quá lười. Cái học viện nát gì không biết!”
Quản Đại Ngưu nhìn xung quanh, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có hắn ta và Triều Khải.
Chẳng lẽ muốn mình ra tay?
Quản Đại Ngưu kinh ngạc.
Tên hỗn đản này muốn mượn dao giết người?
Hèn hạ. Hừ, đánh chết ta cũng sẽ không ra tay.
Hiện giờ Quản Đại Ngưu cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, còn chưa tới cảnh giới tầng chín nữa, không khác gì hạt cát trong sa mạc.
Càng dễ bị Ma tộc đánh chết.
Quản Đại Ngưu thử thăm dò: “Không phải ngươi định để cho ta ra tay chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cách khinh bỉ: “Dựa vào cái đồ chết nhát nhà ngươi, sư muội ta đến cặn bã cũng không còn.”
Quản Đại Ngưu nghe vậy mà không tức giận, không bắt mình ra tay là tốt rồi. Hắn ta hỏi lại: “Ngươi không ra tay, ta không ra tay, còn có ai nữa?”
Cũng không thể dựa vào Triều Khải tàn tạ này chứ?
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiểu Hắc đang cưỡi trên thân Đại Bạch: “Nữ nhi ngoan, đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận