Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1771

Chương 1771
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tuy nhìn thì sợ lắm, nhưng thực lực lại chẳng có gì đặc biệt.
Mà tiêu hao cũng rất lớn.
“Ha ha ha, đi chết đi!”Lâu Năng thừa cơ khởi xướng tấn công Kế Ngôn.
Được Lâu Năng điều khiển, ngọn lửa màu hồng tối phô thiên cái địa, phóng lên tận trời như một con rồng lửa lại lần nữa lao đến Kế Ngôn.
Kế Ngôn lạnh lùng vung ra một kiếm, vẫn là Tiêu Dao kiếm quyết, thần long lại xuất hiện.
Khi hỏa long và thần long sắp va vào nhau, hỏa long đột nhiên biến mất.
Kế Ngôn hơi ngạc nhiên.
Nhưng một khắc sau, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, không ngờ hỏa long vừa biến mất lại xuất hiện sau lưng hắn ta.
Cũng giống như đòn tấn công vừa rồi, nhưng lần này tốc độ hỏa long càng nhanh hơn nữa, mang theo nhiệt độ kinh khủng phần thiên diệt địa lao tới, không đợi hắn ta phản ứng đã phủ lấy hắn ta.
Xa xa nhìn lại, giống như con hỏa long há ngoác cái mồm rộng muốn nuốt chửng cả con mồi Kế Ngôn.
“Ha ha.” Giọng nói của Lâu Năng vang lên: “Trong lĩnh vực của ta, đòn tấn công của ta có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.”
Nhưng gã ta còn chưa dứt lời, sắc mặt đã sa sầm xuống.
Trong tầm mắt của gã ta, lửa lớn đầy trời chỉ bao phủ Kế Ngôn chứ không tới được thân thể Kế Ngôn.
Lĩnh vực kiếm ý của Kế Ngôn giúp cho hắn ta không phải sợ loại tấn công này.
Lửa lớn xung quanh cháy lên hừng hực, nhiệt độ có thể nung chảy tất cả, nhưng lại không thể làm gì Kế Ngôn.
Phàm là bất kỳ thứ gì tiến vào phạm vi ba trượng đều sẽ bị kiếm ý của Kế Ngôn giảo sát.
Đáng chết!
Lâu Năng thấy cảnh này thì hậm hực.
Gã ta tức giận nói: “Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu, trong lĩnh vực của ta, chỉ cần ta muốn, Phần Thiên Hỏa có thể liên tục không ngừng, sẽ nấu cho tới khi thế giới này bị hủy diệt.”
Chỉ cần linh lực của gã ta đầy đủ, gã ta có thể duy trì đòn tấn công của mình sẽ không bị ngắt quãng.
Hiện tại, mặc dù Kế Ngôn dựa vào lĩnh vực của mình chặn được Phần Thiên Hỏa, khi linh lực của Kế Ngôn không đủ, không cách nào dùng lĩnh vực ngăn cản Phần Thiên Hỏa, kết quả cũng chẳng khác gì.
“Dù ngươi có giãy dụa thế nào đi nữa, kết quả của ngươi sẽ chỉ có một thôi, chết!”
Kế Ngôn nhìn Bí Uy gầm thét lao xuống, vẫn bình thản, bỗng nhiên bỏ đi lĩnh vực của mình.
Lâu Năng hơi sững sờ, sau đó thì mừng rỡ, không duy trì được nữa sao?
Cơ hội tốt đẹp như vậy, Lâu Năng làm sao bỏ qua được, lập tức thao tùng Phần Thiên Hỏa của mình thôn phệ Kế Ngôn.
Hô!
Ánh lửa hừng hực dài ra theo gió, cả bầu trời cũng bốc cháy lên, cuốn lên lửa lớn ngập trời, nhiệt độ khủng khiếp nung không gian vặn vẹo.
“Đáng…. Đáng chết!”
Tại một nơi nào đó ở hậu sơn của Điểm Tinh Phái, ba người đứng đó, căng thẳng nhìn trận chiến phía xa.
Khi thấy Kế Ngôn bị ngọn lửa của Ma tộc bị nuốt chửng, một nam tử không nhịn được mà chửi lầm lên: “Thật là vô sỉ, đáng chết!”
Sau đó, hắn ta nhìn sang một cô nương áo đỏ bên cạnh, thì thầm nói: “Vân Tâm muội muội, ngươi thật sự không nghĩ được bất kỳ biện pháp gì sao?”
Tuyên Vân Tâm đắng chát, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt tràn đầy đau khổ, tự trách: “Không có cách nào, đều tại ta.”
“Không phải nói ngươi thông minh nhất sao? Mau nghĩ biện pháp đi.”
Mạnh Tiêu với hai búi tóc bánh bao không vui, đứng ra giữ lại Tuyên Vân Tâm: “Nghĩ biện pháp, tỷ mau nghĩ đi.”
“Kẻ địch có một Luyện Hư kỳ, ngươi nói xem, ngươi có biện pháp gì không?”
“Giản Bắc ngươi có giỏi thì đánh chết Luyện Hư kỳ của Ma tộc đi, tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng.
Ba người này chính là Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiêu và Giản Bắc.
Sắc mặt ba người không tốt lắm, tái nhợt, khí tức ứ lại, vừa nhìn đã biết bọn họ đã bị thương.
Giản Bắc nghe vậy, cũng chán nản cúi đầu xuống, rất phiền muộn.
“Điểm Tinh Phái, quá hèn hạ.” Giản Bắc quay đầu lại, nhìn kiến trúc như ẩn như hiện của Điểm Tinh Phái phia xa mà hùng hùng hổ hổ oán trách: “Còn hèn hạ hơn cả đại ca của ta.”
Mạnh Tiêu đạp cho hắn ta một cái, thở phì phò mắng: “Đừng có so hắn với Điểm Tinh Phái. Điểm Tinh Phái muốn lau giày cho hắn cũng không xứng.”
Tuyên Vân Tâm buồn bã, lần nữa tự lẩm bẩm: “Đều tại ta, là ta liên lụy đến các ngươi.”
Trong lòng Tuyên Vân Tâm rất đau khổ, nàng ta không ngờ Điểm Tinh Phái lại có thể vô tình đến nước này, lại lợi dụng nàng ta để tính kế Kế Ngôn.
Mạnh Tiêu vội vàng an ủi Tuyên Vân Tâm: “Vân Tâm tỷ tỷ, không sao, chuyện này không liên quan đến tỷ.”
Giản Bắc cũng gật đầu: “Đúng vậy, không ai ngờ được Điểm Tinh Phái sẽ làm như vậy, cũng không nghĩ mục tiêu của bọn họ lại là Kế Ngôn công tử.”
“Càng không ngờ được là, vì đối phó với Kế Ngôn, Ma tộc phái cả Luyện Hư kỳ ra.”
“Muốn nói liên lụy, thì cũng là chúng ta liên lụy đến Kế Ngôn công tử.”
Nói một hồi, Giản Bắc vô cùng bi phẫn, hung hăng nện một quyền lên cây đại thụ bên cạnh, xẻ cây đại thụ làm nhiều mảnh nhỏ.
“Lợi dụng chúng ta làm con tin, uy hiếp Kế Ngôn công tử cùng người của bọn chúng xa luân chiến. Hèn hạ!”
Mạnh Tiêu nhìn ánh lửa ngút trời phía xa, nàng ta cực kỳ lo lắng: “Kế Ngôn công tử cũng không cần phải ngăn cản chúng ta, hắn ta cũng có thể thoát đi.”
Tuyên Vân Tâm lắc đầu: “Kế Ngôn công tử sẽ không đi. Kế Ngôn công tử sẽ không vứt bỏ chúng ta.”
“Lần này, đã là tử cục.”
Tuyên Vân Tâm đã tuyệt vọng, nàng ta thông minh, đã không ôm bất kỳ hy vọng nào.
“Ha ha.” Tuyên Vân Tâm vừa dứt lời, một giọng nói đắc ý vang lên, hai bóng người xuất hiện trước mặt ba người.”
Hai người, một già một trẻ xuất hiện
Cả hai đều đắc ý cười lạnh, như tiểu nhân vừa làm xong chuyện xấu, dương dương đắc ý xuất hiện trước mặt ba người.
“Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi!”
Ánh mắt Tuyên Vân Tâm lập tức trở nên lạnh như băng.
“Ha ha, sư muội, sao lại tỏ thái độ như thế?” Cận Hầu tươi cười, dương dương đắc ý nói: “Ta nhớ muội cười lên rất đẹp.”
Không khác gì thiếu gia ăn chơi, chỉ thiếu mỗi một câu “cười lên cho ca xem nào.”
“Tiểu nhân hèn hạ, biết trước thế này, khi ở học viện ta đã đánh chết ngươi rồi.” Mạnh Tiêu thở phì phì hằm hằm nhìn Cận Hầu, chỉ hận không thể xông lên nện vỡ đầu hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận