Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1781

Chương 1781
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Các ngươi đã lớn thế rồi, có biết tự suy nghĩ không? Thánh Chủ cứt chó của các ngươi nói gì thì chính là cái đó à?”
“Sao lão ta không nói ta là gia gia của các ngươi chứ?”
Lời này khiến cho đông đảo Ma tộc giận dữ: “Cuồng vọng!”
“Càn rỡ!”
“Muốn chết sao?”
Lời nói của Lữ Thiếu Khanh dễ dàng khiến cho người ta hận đến nghiến răng, từ đó vô thức xem nhẹ thực lực thật sự của hắn.
Những Hóa Thần Ma tộc này cũng thế, mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư kỳ, nhưng nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy vẫn không nhịn được mà nổi điên lên quát lớn.
Long Kiện lại giơ tay lên ngăn bọn họ lại, nhàn nhạt nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thánh Chủ đã nói rồi, chỉ cần ngươi chịu đầu hàng, ngươi sẽ là đệ nhất Thánh Tử!”
Lời này trái tim của mọi người đang quan sát phía xa xa nhảy lên một cái.
Bởi vậy, có thể thấy được Thánh Chủ Ma tộc coi trọng Lữ Thiếu Khanh thế nào.
Sắc mặt hai người Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi lại trở nên khó coi.
Không ngờ Ma tộc lại coi tên hỗn đản này như bảo bối?
Ánh mắt gì thế?
Mù sao?
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, có vẻ như hơi động tâm, hắn thử hỏi thăm dò: “Thánh Chủ cứt chó nói thế thật à?”
Long Kiện âm thầm mài răng, hừ một tiếng: “Có thể tôn kính Thánh Chủ một chút.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Dúng vậy, để ta đổi cách xưng hô.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi thăm dò: “Thánh Chủ chó chết nói thế thật à?”
Lửa giận của Long Kiện hơi nguội đi một chút đã lập tức bùng lên.
Quá khinh người.
“Đừng tưởng Thánh Chủ muốn chào mời ngươi, ngươi có thể không kiêng nể gì cả.”
Ánh mắt Long Kiện lóe lên hung ác, ấp ủ sát ý.
Sắc mặt Long Kiện sa sầm xuống, dường như bầu không khí xung quanh cũng lạnh đi, những Hóa Thần Ma tộc kia đều cảm thấy lạnh toát.
Ngay cả thiên không cũng tối đi vài phần.
“Muốn ta đầu nhập vào à? Đơn giản thôi, đưa đầu của ba vị Thánh Tử nhà các ngươi tới, sau đó lại đưa cho ta mười tỷ, không đúng, cho ta một trăm tỷ viên linh thạch, ta sẽ dựa vào Ma tộc các ngươi, sẽ trở thành con chó săn trung thành của Ma tộc các ngươi.
Long Kiện nghe xong, cơn giận càng bốc lên.
Ánh mắt của hắn ta lại càng lạnh lẽo như băng: “Xem ra ngươi không có ý định dựa vào Thánh tộc chúng ta.”
“Có thể mà.”
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên ngắt lời hắn ta: “Ai bảo ta không có ý định? Các ngươi không cho chút thành ý, mà muốn tay không bắt cướp à?”
“Tưởng ta ngốc à? Ít nhất cũng phải lấy ra năm mươi tỷ viên linh thạch cho ta, thế mới bày tỏ được thành ý của các ngươi.”
Long Kiện hừ lạnh, dường như thiên địa vì thế mà rung động: “Hừ, nếu ngươi đã muốn làm nhân tộc yếu đuối, ta cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi.”
Quàn Đại Ngưu nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa, sắc mặt như táo bón: “Thực ra, cho hắn một trăm tỷ viên linh thạch, không chừng hắn sẽ đầu nhập theo Ma tộc thật đấy.”
Ma tộc không hiểu tên hỗn đản này là ai.
“Không phải không chừng, nhất định sẽ.” Giản Bắc tiếp lời, cực kỳ khẳng định: “Ma tộc không nỡ bỏ ra khoản linh thạch này, nếu dám cho, chắc chắn đại ca sẽ làm chó săn cho Ma tộc.”
Mạnh Tiêu đạp một cước tới, rất bất mãn: “Nói hươu nói vượn, ngươi có tin ta sẽ đánh chết ngươi luôn không?”
“Hắn cố ý nói thế là để nhục nhã Ma tộc, các ngươi có biết không?”
Giản Bắc nhìn Mạnh Tiêu bằng vẻ mặt “ngươi không còn cơ hội cứu nữa rồi”, quả nhiên nữ nhân não yêu đương không có đầu óc.
Long Kiện tràn đầy sát ý, Lữ Thiếu Khanh không hề e ngại chút nào.
Luyện Hư kỳ thôi mà, có ai không phải tu sĩ cảnh giới Luyện Hư chứ?
Mặc Quân Kiếm trong tay, Lữ Thiếu Khanh cũng tràn đầy sát ý: “Quỷ nghèo cũng đừng có học người ta đến khuyên ta đầu hàng.”
“Chém chết ngươi, sau đó đi chém chết Thánh Chủ chó chết. Ta chưa từng gặp ai hẹp hòi như thế, quỷ hẹp hòi cũng có thể làm Thánh Chủ sao?”
Long Kiện cười lớn tựa như nghe chuyện cười: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta?”
“Giét ngươi như giết gà!” Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ đứng, khí thế lại đè ép được Long Kiện.
“Nhận lấy cái chết đi!” Lữ Thiếu Khanh chém cho Long Kiện một kiếm, kiếm quang tỏa sáng chói mắt.
Kiếm quang sáng chói, như mặt trời rơi xuống, bao phủ lấy Long Kiện.
Giữa thiên địa tràn ngập hào quang sáng chói, kiếm ý kinh khủng ngập tràn, khiến cho bọn Long Kiện như đưa thân vào trong lồng giam đầy gai nhọn.
Mỗi một mũi gai đều có thể xuyên thủng, hủy diệt bọn họ.
Khí tức bạo ngược, uy thế kinh khủng khiến cho các Hóa Thần Ma tộc sau lưng Long Kiện đều sợ tè ra quần.
Sao lại khủng bố như thế?
Tuổi Lữ Thiếu Khanh còn rất nhỏ, nhưng lại có linh lực kinh khủng như thế, khiến cho các Hóa Thần ở đây cảm thấy khó mà tin nổi.
Khủng bố như thế, có còn để cho người khác sống nữa hay không?
So với Lữ Thiếu Khanh, bọn họ đã mấy trăm tuổi rồi, thậm chí còn có người hơn ngàn tuổi, cảm giác mình sống lâu như thế chẳng khác nào chó hình người.
Long Kiện cũng cảm thấy áp lực lớn lao, hắn ta rất nghiêm túc. Thực lực của Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng của hắn ta, bảo sao sau khi đánh nhau với Thánh Chủ còn có thể toàn thân trở ra.
Thực lực rất mạnh sao?
Nhưng cảnh giới của hắn ta cao hơn Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không hề kinh hoảng mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hai tay hắn ta sáng lên ánh sáng màu đỏ, năng lượng bộc phát từ trong cơ thể hắn ta, linh lực trong cơ thể như cuồng phong đổ xuống.
Một cỗ khí tức sát phạt như mặt trời mới lên, bộc phát.
Ầm ầm!
Có âm thanh nặng nề vang lên, sau đó mọi người xung quanh đều cảm thấy trước mắt mình đỏ lên, ánh sáng màu đỏ bộc phát.
Các Hóa Thần Ma tộc sau lưng Long Kiện như thấy được một mặt trời đang mọc lên. Mặt trời mới lên, màu sáng đỏ ối tràn ra, ánh sáng rực rỡ mang theo nhiệt độ kinh khủng, màu đỏ sẫm vẩy khắp mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận