Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 171 - Thì ra là đào hố cho Trương Tòng Long



Chương 171: Thì ra là đào hố cho Trương Tòng LongNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Làm sao?” Lữ Thiếu Khanh khó chịu nhìn Trương Tòng Long.Chẳng lẽ tiểu tử này muốn đổi ý? Nếu ngươi dám đổi ý, ta sẽ đánh nổ cả cái đầu chó của ngươi.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh bất thiện, cực kỳ nghi ngờ Trương Tòng Long muốn đổi ý: “Ngươi sẽ không muốn đổi ý chứ?”Trương Tòng Long nhìn xem Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt chớp động, hoàn toàn đúng là có xúc động muốn đổi ý, nhưng ngẫm lại thân phận của mình, gã ta chỉ có thể đè xúc động xuống mà hỏi: “Ngươi trả lời một vấn đề của ta.”Nếu gã ta đổi ý ở đây sẽ chỉ làm trò cười.Trương Tòng Long chỉ vào Tiêu Y, chờ mong hỏi: “Vì sao nàng có thể ngộ được kiếm ý?”Truy cầu kiếm ý nhiều năm, mong mà không được.Thấy tiểu nha đầu Tiêu Y này lại lĩnh ngộ được kiếm ý.Trong lòng gã ta ghen ti ghen ghét biết bao nhiêu.Gã ta quá cấp thiết muốn lĩnh ngộ kiếm ý, cũng không đoái hoài gì tới mâu thuẫn của mình với Lữ Thiếu Khanh mà trực tiếp hỏi ra.Gia hỏa này thua đến mức hỏng não rồi sao? Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn lườm gã ta một cái.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, thu lại hết linh thạch và đan dược trước mặt Trương Tòng Long, quan tâm hỏi: “Đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?”“Cần đại phu không? Ta có thể giới thiệu một người, phí cũng rẻ.”Đầu tiên là sững sờ, sau đó Trương Tòng Long mới phản ứng lại được.Đây không phải tự rước lấy nhục sao?Gia hỏa này thật đáng chết, đừng để ta tìm được cơ hội. Trương Tòng Long tràn đầy hận ý nhìn chằm chặp Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi…”“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lữ Thiếu Khanh không hề sợ Trương Tòng Long tí nào. Tiểu tử, còn dám trêu người Thiên Ngự Phong chúng ta nữa, ta sẽ lột nốt cả quần cộc của ngươi. “Trong lòng không tự đánh giá được sao?”Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí với Trương Tòng Long tí nào, hắn cũng không có ý định làm bằng hữu với Trương Tòng Long hoặc là người của Quy Nguyên Các.Trước kia có quen biết với người của Quy Nguyên Các, biết người của Quy Nguyên Các bá đạo vô cùng, trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã không thích bọn họ.Lần này không ngờ Thương Chính Sơ lại dám nổi sát tâm, hạ tử thủ với Kế Ngôn.Lại càng khiến Lữ Thiếu Khanh không có hảo cảm già với Quy Nguyên Các.Về phần lĩnh ngộ kiếm ý này, đến Hạ Ngữ cũng không dám hỏi.Cái này là bí mật tu luyện, làm sao có thể nói với người ngoài.Trương Tòng Long dám hỏi, Lữ Thiếu Khanh không ngại dẫm mạnh vào lòng hắn ta.“Lĩnh ngộ kiếm ý không phải đơn giản như uống nước thôi sao?”“Ngươi lĩnh ngộ không được, đừng nói cái khác, ngươi chỉ có thể nói do mình dốt.”“Ta chỉ khó hiểu, sao gia hỏa như ngươi lại dám xưng là đối thủ của Đại sư huynh ta?”Hiện tại xem ra, hẳn là ngươi tự phong rồi, không biết xấu hổ, ngươi chính là người mặt dày nhất Tề Châu.Hạ Ngữ quan chiến bên cạnh n ghe thấy vậy, sắc mặt cũng hơi phiền muộn.Không còn lạnh nhạt nữa.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đang khinh bỉ Trương Tòng Long.Nhưng Hạ Ngữ cảm thấy mình cũng bị khinh bỉ.Bởi vì nàng cũng là người không lĩnh ngộ được kiếm ý.Theo như ý Lữ Thiếu Khanh thì nàng cũng dốt.Hạ Ngữ chú ý tới bàn tay Trương Tòng Long đang run rẩy, nhịn không được mà thở dài.Trương Tòng Long thế này cũng thật đáng thương. Hạ Ngữ thấp giọng nói: “Trương sư huynh không đánh lại được Kế Ngôn sư huynh, gặp Lữ sư đệ cũng không chiếm được tí lợi nào.”Có thể nói, Trương Tòng Long không thể làm gì được đôi sư huynh đệ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh này.Mà.Ánh mắt Hạ Ngữ thâm sâu, trong lòng thầm nghĩ, Trương sư huynh, thực lực của ngươi còn không biết người trước mặt ngươi mạnh đến cỡ nào.Lữ Thiếu Khanh chẳng những giỏi ăn nói, mà thực lực bản thân cũng không kém bất kỳ kẻ nào ở đây.Chí ít, Hạ Ngữ không tự tin có thể đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh.Thân thể Trương Tòng Long đang run rẩy.Lữ Thiếu Khanh như dao đâm mạnh vào lòng gã ta, còn xát muối lên vết thương của gã ta.“Ngươi, đáng chết!”Trong lòng Trương Tòng Long tràn đầy sát ý vô tận, lúc này sát ý với Lữ Thiếu Khanh đã cao đến đỉnh điểm.Gã ta chưa từng xúc động muốn giết một người đến thế.Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên.Trương Tòng Long không hề che giấu sát ý tràn ngập với Lữ Thiếu Khanh.Tiểu tử, dám ra tay không? Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt hỏi một câu: “ Sư phụ ta ở đây, ngươi dám không?”Câu hỏi này mười phần uy hiếp.Sắc mặt Trương Tòng Long cứng đờ.Mặc dù gã ta bá đạo, cũng hận không thể lập tức làm thịt Lữ Thiếu Khanh ngay tại đây.Nhưng gã ta vẫn không dám.Nếu gã ta dám, thì đã ra tay khi ở Tụ Tiên Lâu rồi.Vì chuyện Thương Chính Sơ đã làm với Kế Ngôn nên Trương Tòng Long không dám làm loạn.Gã ta không dám cho Thiều Thừa cơ hội để đưa mình đi sớm khi còn tráng niên.Thật là một kẻ đáng chết! Hừ, một phế vật chỉ biết dựa vào sư phụ. Trương Tòng Long nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên cười lên một tiếng: “Ngươi cũng chỉ có thể dựa vào sư phụ của mình thôi.”“Chúng ta đi!”Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, tiếp tục ở đây sẽ chỉ bị người ta cười chê.“Chớ đi vội, ngươi còn chưa gọi ta là gia gia đâu.” Lữ Thiếu Khanh hảo tâm nhắc nhở Trương Tòng Long: “Ngươi cứ thế mà đi sẽ bị người ta chê cười đấy.”Con mẹ nó, ta gọi ngươi là gia gia mới bị người ta chê cười.Trương Tòng Long quyết ý muốn nuốt lời, dù thế nào cũng không bao giờ có chuyện gọi Lữ Thiếu Khanh là gia gia.Gã ta làm như không nghe thấy mang người quay lưng bỏ đi.Lữ Thiếu Khanh cũng không nhất định muốn ép gã ta phải gọi mình là gia gia.Ôi, nể mặt linh thạch, không so đo nhiều với bọn họ.Lữ Thiếu Khanh vui vẻ quơ tay: “Không tiễn. Tòng Long cháu ơi, lần sau có linh thạch lại tìm tới ta, bảo đảm sẽ khiến cháu hài lòng.”Đông đảo đệ tử Quy Nguyên Các ôm ngực, bọn họ sợ mình sẽ nổi giận đến mức nổ tung.Trương Tòng Long không có bất kỳ phản ứng nào, không đáp lời, chỉ nhìn thẳng phía trước, kiên định nện bước rời đi.Nhưng chỉ cần chú ý một chút phát hiện nắm đấm của Trương Tòng Long chưa bao giờ buông lỏng.Vẫn luôn siết thật chặt, tràn ngập sát ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận