Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1838

Chương 1838
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Trong lòng Tiêu Y không nhịn được lầm bầm, không phải đi lạc rồi đấy chứ?
Ngay vào lúc Tiêu Y còn đang lầm bầm trong lòng, Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Còn chưa đi?”
Lữ Thiếu Khanh vỗ Xuyên Giới bàn lơ lửng trước mặt một cái, Giới từ bên trong nhảy ra, thận trọng nói: “Còn cách một đoạn nữa.”
“Còn cách một đoạn nữa?” Kế Ngôn không nhịn được nói: “Lời này đã nói bao nhiêu lần?”
“Huynh gấp cái gì?” Lữ Thiếu Khanh quát: “Huynh gấp, ta cũng gấp.”
Tiêu Y thấy thế, vội vàng khuyên can: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, đừng sốt ruột quá.”
Tiêu Y biết, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh là do quan tâm đến Thiều Thừa, hai người đều lộ vẻ nôn nóng.
“Sốt ruột?” Lúc này Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Ta không sốt ruột, là huynh ấy.”
Kế Ngôn hừ một tiếng: “Đệ không sốt ruột đệ sẽ nhớ sai tọa độ sao?”
“Uổng phí hết thời gian ở đây.”
Lữ Thiếu Khanh khó chịu: “A đúng đúng, Huynh có gan thì tự đi trước một bước đi.”
“Hai vị sư huynh...” Tiêu Y một lần nữa muốn khuyên can.
“Ngậm miệng!” Hai người không hẹn mà cùng quát to một tiếng, Tiêu Y lập tức co rụt cổ.
Hai vị sư huynh đã như là một tòa núi lửa sắp bộc phát, mình vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Bỗng nhiên, bóng dáng Kế Ngôn đột nhiên lóe lên, như một đạo lưu quang bay thẳng nơi xa mà đi.
“Đại sư huynh?”
Không thể nào, hai vợ chồng cãi nhau cũng không thể nào giận dỗi vào lúc này chứ?
Ở nơi này mà tách nhau ra là không tìm được nhau nữa đâu.
Đây cũng không giống với phong cách của Đại sư huynh.
“Khốn kiếp, ra ngoài không nên mang theo huynh!”
Lữ Thiếu Khanh bên này chửi mẹ, vung tay lên, Tiêu Y lập tức cảm giác được một cỗ sức mạnh vô hình bao phủ mình, sau một khắc tốc độ tăng lên, cũng hóa thành lưu quang đuổi theo Kế Ngôn trước mặt.
Nhanh như điện chớp, Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh tốc độ cực kỳ nhanh chóng, giống như tia chớp xẹt qua trong không gian tối tăm mờ mịt này.
Chỉ một lúc sau, khoảng cách bọn hắn đi qua đã vượt xa khoảng cách đi trong mấy ngày nay.
Tiêu Y bị Lữ Thiếu Khanh mang theo, dưới cuồng phong vù vù, nàng muốn há miệng nói chuyện cũng không được.
Tiêu Y yên lặng tính toán thời gian và khoảng cách một chút, thời gian nửa ngày trôi qua, bọn họ đã chạy được khoảng cách hơn trăm vạn dặm.
Mà cho dù chạy khoảng cách hơn trăm vạn dặm, hoàn cảnh chung quanh vẫn vậy, tối tăm mù mịt, nhìn chẳng ra được thứ gì.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng gió vun vút chung quanh biến mất, Lữ Thiếu Khanh ngừng lại.
Chạy nhanh như vậy, Tiêu Y trong lúc nhất thời có chút cảm giác choáng váng, đợi khi nàng lắc đầu lấy lại tinh thần ngạc nhiên phát hiện, bọn họ đã đi tới một nơi khác.
Trước mắt bọn họ là một cửa thành cao lớn đang chặn lại, tường thành màu xám, cao lớn đứng vững, hùng vĩ hùng vĩ.
Ba sư huynh muội đứng trước mặt nó chỉ lớn bằng con kiến hôi.
Nơi này lại có một tòa thành trì?
Thành trì cao to hùng vĩ như vậy, nói là nơi ở của thần linh cũng không khiến người ta hoài nghi.
Sau khi Tiêu Y cẩn thận quan sát một phen liền phát hiện thứ được gọi là thành trì này cũng được tạo ra từ sương mù màu xám, giống như thứ dưới chân bọn họ đang giẫm.
“Đây là nơi nào?” Tiêu Y hiếu kì hỏi.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm: “Không biết bên trong có linh thạch không."
Đột nhiên xuất hiện thành trì, thấy thế nào cũng lộ vẻ thần bí và cổ quái.
“Nhị sư huynh, chúng ta phải đi vào sao?” Tiêu Y lại hỏi.
Nói thật ra, Tiêu Y rất muốn đi vào xem một chút.
Hiếu kỳ khiến trong lòng nàng hơi ngứa ngáy, rất muốn vào thăm dò một phen, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của mình.
“Đi vào cọng lông!” Lữ Thiếu Khanh mắng một câu: “Đừng quên chính sự, còn trì hoãn thời gian nữa sẽ bị người ta mắng đấy.”
Bị ai đó mắng dĩ nhiên là có ám chỉ gì khác, Tiêu Y lập tức nhìn về phía Kế Ngôn.
Tiêu Y phát hiện Kế Ngôn đã tiến lên, không kìm được hô một tiếng: “Đại sư huynh!”
“Huynh muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng.
“Ở sau đó dường như có thứ gì đang gọi ta.”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Cút mọe huynh đi, tại sao huynh không nói luôn đây là nhà huynh.”
Động chút lại có gì gọi huynh, sao không thấy có gì gọi ta chứ?
“Mới vừa rồi còn mắng ta lãng phí thời gian? Huynh đừng nói với ta là huynh muốn vào trong đấy?”
Kế Ngôn dừng lại, hỏi ngược một câu: “Bây giờ có thể rời đi sao?”
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu, nhìn thấy Giới lắc đầu, Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng to: “Cái tên không đáng tin cậy.”
Kế Ngôn thấy thế, đi đến trước cửa thành, vươn tay ra.
Kiếm ý tự động bộc phát, sau một khắc, tường thành cao lớn trông kiên cố tan rã trong nháy mắt, hóa thành sương mù từ từ khuếch tán ra.
Giống như mặt trời vừa mới xuất hiện, biển mây sơ khai, mây mù khuếch tán ra bốn phía.
Bên cạnh Lữ Thiếu Khanh bọn họ là một mảnh trống rỗng, sương mù tràn ngập ra bốn phía biến thành một không gian rộng lớn, đồng thời gương mặt thật phía sau tường thành cũng lộ ra.
Trước mặt bọn họ là một đống đất đang tùy tiện dựng thẳng, trên đống đất tùy tiện cắm một nửa mảnh vụn.
Còn dưới đống đất còn bày vô số hài cốt của kiếm.
Có mảnh vụn đã ảm đạm vô quang, mất đi linh tính, trở thành sắt vụn.
Tiêu Y sau khi nhìn thấy không nhịn được lầm bầm: “Sao thấy có vẻ quen thuộc nhỉ?”
“Còn có thể không quen sao?” Bên cạnh vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lữ Thiếu Khanh: “Con em huynh, có gì khác gì lúc gặp con bạch tuộc thối kia đâu?”
Được Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở, Tiêu Y lập tức nhớ ra.
Trước đó tiến vào thế giới Huyền Thổ, gặp đại bạch tuộc, sau khi đại chiến một phen đã tìm được một mảnh vụn kiếm đằng sau hang ổ của bạch tuộc.
Lúc ấy Lữ Thiếu Khanh bị đuổi ra, Kế Ngôn và Tiêu Y ở trong có được sức mạnh, thực lực tăng lên ở mức độ lớn.
Tiêu Y quay đầu, nhìn thấy Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh đang cắn răng nghiến răng: “Rốt cuộc là cái nơi rách nát gì đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận