Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1852

Chương 1852
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
"Đi thôi, chúng ta vào trong."
Có một huyết mạch xuất sắc là có thể dẫn mấy người bọn họ vào trong, hơn nữa được ở lại Kỳ Thành trong thời gian dài.
Có điều Tiêu Y lại đột nhiên mở miệng: "Để Đại Bạch cũng đi thử xem."
Đại Bạch hoá hình thành tiểu cô nương, trong mắt lộ ra mấy phần khao khát, con bé cũng muốn biết huyết mạch của mình có thuần hay không.
"Đi đi." Lữ Thiếu Khanh không phản đối: "Chỉ sợ kết quả khiến con mèo nhà ngươi thất vọng."
Đại Bạch tiến lên, sau một loạt động tác, đã có kết quả kiểm tra huyết mạch, nhưng mà binh lính cầm chiếc đĩa lại run bần bật lên.
Trong giọng nói mang theo sự hoảng sợ, lắp bắp bảo: "Huyết, huyết mạch, của tổ, tổ tiên."
Mấy binh lính giữ cửa sững người, Hồ Tuyết cũng ngây ngẩn.
Huyết mạch đẳng cấp tổ tiên, đã bao lâu rồi chưa được nghe qua?
Tiêu Y thì hưng phấn ôm lấy Đại Bạch, xoa đầu con bé: "Ha ha, Đại Bạch giỏi lắm."
Đại Bạch nghe thấy mức độ thuần khiết trong huyết mạch của mình là đẳng cấp tổ tiên, không nhịn được lộ ra ánh mắt kiêu ngạo.
Thậm chí còn đắc ý làm mặt quỷ với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch buồn bực xoa mũi.
"Được rồi, vào trong thôi." Lữ Thiếu Khanh nhíu mày một cái, phản ứng ngây ngẩn của đám binh lính khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không ổn.
"Huyến, huyết mạch tổ tiên!"
"Trời đất, lần đầu tiên ta gặp đấy!"
"Không ngờ chỗ này lại gặp được người mang huyết mạch tổ tiên, được thần thú thiên vị hay sao?"
Binh lính giữ thành sợ hãi nhìn theo hướng đoàn người Lữ Thiếu Khanh biến mất, cảm thán không thôi.
"Mau báo tin tức này lên đi."
Sau khi vào thành, Lữ Thiếu Khanh hỏi Hồ Tuyết: "Sao thế? Huyết mạch tổ tiên hiếm gặp lắm hả?"
Đến bây giờ Hồ Tuyết mới hoàn hồn, ánh mắt y nhìn sang Đại Bạch còn mang theo sự thán phục sâu sắc.
"Đâu chỉ hiếm gặp, phải gọi là cực kỳ hiếm hoi, đã lâu lắm rồi không nghe thấy sự xuất hiện của huyết mạch đẳng cấp tổ tiên."
"Cho dù là người thuộc dòng chính nhất của tứ đại vương tộc thì cũng không ai mang huyết mạch đẳng cấp tổ tiên cả."
Sau khi Hồ Tuyết dứt lời, ánh mắt y không nhịn được nhìn sang ba người Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn và Tiêu Y.
Cho dù là Đại Bạch hay Tiểu Bạch thì đều không phải người có quyền lên tiếng.
Người thật sự có quyền lên tiếng chính là ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh.
Dọc đường đi, Hồ Tuyết quan sát vô số lần, đều không nhìn ra bản thể của ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh là gì.
Đại Bạch mang huyết mạch đẳng cấp tổ tiên, Tiểu Bạch có huyết mạch đẳng cấp xuất sắc.
Vậy đẳng cấp huyết mạch của ba người Lữ Thiếu Khanh sẽ là gì?
Xuất sắc? Hay là tổ tiên?
Cô nhóc tàn nhẫn kia, đẳng cấp huyết mạch của nàng là gì?
Thân phận của nhóm Lữ Thiếu Khanh khiến y tò mò không ngớt.
Lữ Thiếu Khanh nghe đến tứ đại vương tộc gần như không có huyết mạch đẳng cấp tổ tiên, không nhịn được kinh thường: "Gà thế mà cũng có mặt mũi tự xưng vương tộc?"
"Con mèo lớn này do sư muội ta nhặt được, là một con mèo hoang."
Một con mèo hoang sở hữu huyết mạch đẳng cấp tổ tiên mà vương tộc không có, đám vương tộc kia không gà thì là gì?
Đại Bạch nhăn mũi, bất mãn kháng nghị: "Ta còn lâu mới là mèo hoang."
Cho dù có thì cũng là hổ hoang.
Hồ Tuyết lại lần nữa cạn lời.
Dám nói vương tộc gà cũng chỉ có mỗi Lữ Thiếu Khanh trước mặt thôi.
Lẽ nào bản thể của hắn là Báo Tộc ư?
Cũng chỉ có Báo Tộc mới to gan phách lối như vậy.
Tiêu Y nghe thấy huyết mạch tổ tiên hiếm hoi như vậy, không nhịn được lo lắng, nàng kéo tay Đại Bạch: "Liệu có rước phiền phức gì không?"
Hồ Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng gật đầu khẳng định: "Có chứ, Đại Bạch tiền bối có bản thể thuộc tộc loài hổ, sau khi phía Hổ Tộc biết, chắc chắn sẽ phái người đến."
"Thậm chí." Ngừng một lát, Hồ Tuyết mới nói: "Thậm chí, bọn họ sẽ yêu cầu Đại Bạch tiền bối trở về trong tộc."
Trên đời cứ thuộc cùng một loại là về chung một nhà, chỉ cần huyết mạch thuần khiết, đều có thể trở thành người trong tộc bọn họ.
Giọng điệu của Hồ Tuyết không giấu nổi sự hâm mộ: "Đến lúc đó trở thành Hổ Tộc, dựa vào huyết mạch thuần khiết, mai sau có lẽ còn có thể trở thành vua của chúng ta."
Trở thành vua của Tẩu Thú Tộc phải gọi là một bước lên trời, tương lai xán lạn, thành tựu vô số.
Có điều sau khi Hồ Tuyết nói xong, rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt Đại Bạch hiện lên vẻ khinh thường, dường như việc trở thành vua của Tẩu Thú Tộc chẳng hấp dẫn con bé chút nào.
Biểu cảm của nhóm Tiêu Y cũng chẳng khác là bao, Tiêu Y rất khinh bỉ: "Vua? Ngầu lắm hả?"
Cảm nhận được sự ghét bỏ của mọi người với vua, Hồ Tuyết thấy rất đau lòng, các ngươi còn phải Tẩu Thú Tộc không vậy?
Không biết vua của Tẩu Thú Tộc rất lợi hại hay sao?
Y hơi ưỡn ngực, giống như việc nhắc đến vua của mình khiến y thấy tự hào: "Các vị tiền bối, đừng nên coi thường vua, trở thành vua của Tẩu Thú Tộc có thể sở hữu nguồn tài nguyên vô tận, thực lực có thể đột nhiên tăng mạnh."
"Không chỉ có lợi cho mình, mà bạn bè, tộc nhân của mình cũng được hưởng lợi."
Hồ Tuyết nói xong, Tiêu Y vẫn cứ khinh thường: "Hứ!"
Dường như là sự khinh thường phun ra từ lỗ mũi, Hồ Tuyết càng bi thương hơn.
Vào lúc đang định tiếp tục nói thêm về sự lợi hại của vua Tẩu Thú Tộc, Lữ Thiếu Khanh bất ngờ lên tiếng: "Được rồi, chút chuyện cỏn con này đừng nhắc nữa, tìm cho chúng ta một chỗ ở đi."
Chuyện, chuyện cỏn con?
Hồ Tuyết nhịn đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nguôi cơn giận, y khẽ vỗ ngực mình: "Tiền bối có muốn đến chỗ vương đình lĩnh tiền thưởng không?"
"Không gấp, có chỗ ở trước rồi tính tiếp."
Hắn cũng muốn chứ, nhưng không có chứng cứ chứng minh hắn đánh chim ngốc bị thương, có đi cũng vô dụng, ngược lại dễ khiến người ta nghi ngờ.
Hắn nói với Hồ Tuyết: "Trước tiên dẫn bọn ta đến chỗ Hồ Tộc của ngươi ở đi."
Nhưng mà Hồ Tuyết lại cười khổ: "Tiền bối, huyết mạch của ta không thuần khiết, trong tộc không định nhận ta, giờ ta đến đó ngay cả cửa lớn còn không vào được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận