Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1865

Chương 1865
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lừa đảo?” Lữ Thiếu Khanh bước ra trước một bước mở miệng: “Ta có chứng cứ có thể chứng minh.”
“Thật chứ?”
Đám người nghe vậy kinh hãi.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh có chứng cứ chứng minh lời của hắn không phải giả thì chỉ có thể chứng minh một vấn đề, thực lực của hắn rất mạnh.
Nếu không đã đánh không lại con lông lá màu đỏ.
Vương Sí tiếp tục gào thét: “Ta không tin!”
Hồ Yên chợt nói: “Nếu hắn có thể lấy ra chứng cứ, hắn chính là khách nhân tôn quý nhất của Hồ tộc chúng ta.”
Sau khi nói xong nhìn qua Lữ Thiếu Khanh cười thản nhiên: “Đúng không, ta tin Mộc Vĩnh công tử sẽ không nói dối.”
“Đương nhiên!” Tựa như đạt được lời khen ngợi của mỹ nữ, Lữ Thiếu Khanh kiêu ngạo, hắn rất thẳng thắn giơ tay lên: “Ta lấy đạo tâm thề, ta thực sự từng giáo huấn con lông lá màu đỏ kia.”
Dừng một chút, hắn thả tay xuống nói bổ sung: “Lúc ta gặp hắn, hắn đã bị thương, khì khì, nếu không phải bên cạnh hắn có người bảo hộ, ta đã sớm giết chết hắn. Không đến mức để năm ngàn vạn viên linh thạch chạy trốn rồi.”
Đám người trầm mặc, qua mấy hơi thở, Toàn Thông Thắng nói một câu: “Vận khí cứt chó!”
Không sai, đúng là vận khí cứt chó.
Vương Sí cười ha ha, càng thêm khinh thường: “Coi như số ngươi gặp may.”
Nguyên Tuần thản nhiên nói: “Hắn bị người bên mình ám toán, thực lực đại tổn, để ngươi chiếm tiện nghi.”
Hồ Yên cũng là có chút lắc đầu.
Còn tưởng rằng lợi hại chừng nào, hóa ra chỉ chiếm được tiện nghi.
Nhưng cho dù hắn ta bị thương, ngươi vẫn không đánh lại.
Bởi vì đem đạo tâm ra thề nên tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, nói với Toàn Thông Thắng: “Ta nghe nói có tiền thưởng, đúng không? Đến lúc đó nhớ đưa tới cho ta đấy.”
Toàn Thông Thắng chỉ coi mình không nghe thấy.
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh gõ bàn một cái nói với mấy người Tiêu Y: “Đã ăn no chưa?”
“Ăn no rồi thì đi, đến nhà hồ ly xem hồ ly tinh nhảy múa.”
Hồ Yên sắc mặt đầu tiên là âm trầm một chút, sau đó tiếp tục nặn ra nụ cười: “Các vị, đi thôi.”
“Hồ Yên, ngươi muốn làm gì?” Vương Sí cùng Nguyên Tuần ngồi không yên.
“Ngươi mang người đi có thể, nhưng mà hai người bọn họ nhất định phải lưu lại.”
Hồ Yên đối mặt với Vương Sí và Nguyên Tuần, nhẹ nhàng che miệng mà cười: “Có gì đến lúc đó rồi nói sau.”
“Hiện tại, bọn hắn là khách nhân tôn quý của Hồ tộc ta.”
“Mộc Vĩnh công tử, mời sang bên này!”
Hồ Yên mang theo Lữ Thiếu Khanh trực tiếp rời đi, lưu lại Vương Sí cùng Nguyên Tuần nguyên tại chỗ.
“Haha.”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh cùng Hồ tộc rời đi, nghe ý tứ dường như muốn đầu quân vào Hồ tộc.
Toàn Thông Thắng Khuyển tộc cười ha ha một tiếng, vui vẻ mang theo mấy tộc nhân rời đi.
Kết quả hôm nay đối với hắn ta mà nói coi như hài lòng.
Chỉ cần không phải Hổ tộc cùng Viên tộc đạt được đại Bạch và tiểu Bạch là được.
“Hừ!” Vương Sí nhìn đám người dần dần tán đi, ánh mắt âm tàn, tựa như ác hổ: “Hồ ly lẳng lơ, nàng muốn làm gì?”
“Muốn bắt chẹt chỗ tốt từ hai tộc chúng ta sao?”
Nguyên Tuần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn ta nói: “Vương huynh, trở về chuẩn bị cẩn thận đi, hồ ly chẳng những thối, khẩu vị cũng rất lớn.”
Mọi người cùng là vương tử, là dòng chính xuất sắc nhất trong Vương tộc.
Bàn tính của Hồ Yên, Vương Sí và Nguyên Tuần đều nắm rất rõ.
Tuy nhiên Nguyên Tuần có một điểm không rõ: “Tên kia sao lại đầu quân vào Hồ tộc?”
“Hừ!” Vương Sí không hề có chút hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh: “Bị hồ ly lẳng lơ mê hoặc, còn có thể thế nào?”
“Yêu thú không khống chế được nửa thân dưới không xứng đáng làm bạn với chúng ta, ta sẽ giết hắn.”
Hồ Tuyết đi theo Lữ Thiếu Khanh đi vào Hồ tộc, đi tới nơi được sắp xếp.
Nhìn hoàn cảnh ưu nhã chung quanh, linh khí dày đặc trong không khí. Nơi này là nơi khách nhân tôn kính nhất của Hồ tộc sẽ nghỉ chân.
Hồ Yên nói không sai, thực sự coi Lữ Thiếu Khanh bọn hắn là khách nhân tôn quý nhất.
Hồ Tuyết đột nhiên có chút muốn khóc.
Hắn ta xuất thân Hồ tộc, nếu không luận huyết mạch, hắn ta vẫn là dòng chính của Hồ tộc.
Nhưng nơi như thế này, hắn ta chưa từng được tới.
Ánh mắt hắn ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh mang theo khó tin. Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kỳ thành chưa tới một ngày đã khiến cho mình trở thành khách của Hồ tộc, vào ở nơi như thế này.
Nói theo cách khác, Hồ Tuyết hắn ta tin, ở lại nơi như thế nào dốc lòng tu luyện một thời gian, hắn ta có lòng tin một lần nữa đột phá.
Hoàn cảnh thiên địa nơi này sẽ tu luyện dễ dàng ở, chỉ cần ở lại chỗ này vài năm, hắn ta có lòng tin tiến vào Hóa Thần kỳ.
Chỉ cần đi vào Hóa Thần kỳ, hắn ta có thể ở lại Kỳ thành này lâu hơn.
Thậm chí sẽ được trong tộc tiếp nhận, không còn bị lưu vong ở bên ngoài.
Nhưng mà!
Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì?
Hồ Tuyết nhìn sang Lữ Thiếu Khanh đang tản bộ xung quanh, Lữ Thiếu Khanh nhìn đông, nhìn tây, tựa như đồ nhà quê vừa lên thành phố, cảm thấy hiếu kỳ đối với tất thảy mọi thứ.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến Hồ Tuyết không nhìn thấu.
Ban đầu hắn ta còn tưởng Lữ Thiếu Khanh đến đây là vì treo thưởng, hắn ta tưởng rằng đây là một cơ hội, phải ôm thật chặt bắp đùi này.
Kết quả lại là một tấm lụa trắng, cổ của hắn ta đã luồn vào, ghế dưới chân còn suýt đá một cái.
Hồ Tuyết nhìn hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh còn đang tản bộ, hắn ta không kìm được nữa, xông lên, hỏi: “Tiền bối, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì là làm gì?” Lữ Thiếu Khanh nghe xong cảm thấy rất kỳ lạ đối với câu hỏi của Hồ Tuyết: “Như ngươi thấy đấy, nơi này xa hoa như vậy, ta đi dạo vòng vòng không được sao?”
Hồ Tuyết thổ huyết, ai hỏi ngươi cái này, hắn ta âm thầm cắn răng: “Tiền bối, tại sao lại muốn tới ở chỗ Hồ tộc?”
“Không phải ngươi muốn quay về Hồ tộc sao? Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
“Trên đường đi, ngươi đi theo ta, giúp không ít việc, đây cũng là hồi báo đối với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận