Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1876

Chương 1876
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cảnh tượng đáng sợ như vậy chỉ xứng quỳ xuống quan sát.
Hóa ra, khí chất cao thủ của Kế Ngôn không phải giả vờ mà là cao thủ chân chính.
Kế Ngôn cũng không phải làm màu, là ăn ngay nói thật.
Hồ Tuyết nhìn qua Tiêu Y, Tiêu Y bên này vẫn cười đến không tim không phổi, cùng linh sủng vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước.
Giờ khắc này, Hồ Tuyết cuối cùng biết Tiêu Y lấy đâu ra tự tin mà không sợ hãi.
Hai sư huynh đều là những tên giả heo ăn thịt hổ.
Kế Ngôn thu kiếm, đứng chắp tay.
Cơ thể hổ khổng lồ biến mất, hơn nửa ngày về sau, Vương Cảnh Sơ lại xuất hiện ở trên trời.
Sắc mặt của hắn ta trắng bệch, hô hấp dồn dập, khí tức càng suy yếu tới cực điểm.
Một kiếm của Kế Ngôn cũng đã khiến hắn ta trọng thương, mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu
“Ngươi quá yếu.”
Ngữ khí của Kế Ngôn mang theo vài phần thất vọng.
Cao thủ Yêu tộc xem ra cũng chỉ thế thôi.
“Móa nó, chú ý một chút được hay không.” Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện, vừa xuất hiện đã khinh bỉ Kế Ngôn: “Còn nói cao thủ, hay cả cường độ ra tay cũng không nắm chắc.”
“Suýt chút nữa bổ xuyên đại trận của ta rồi.”
“Là đệ quá yếu.” Kế Ngôn phản bác, thậm chí cho Lữ Thiếu Khanh một cái liếc mắt.
Trận pháp nát gì đó còn không phải đích thân đệ đi chủ trì à.
“Ai nha, huynh còn dám bác miệng?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Đừng tưởng rằng huynh đánh thắng một con mèo già là huynh vô địch.”
“Cái con mèo già mấy năm gần đây mới đột phá đến trung kỳ, hàng lởm ấy mà, huynh đánh thắng có gì đáng để đắc ý chứ?”
Đối với câu nói này, Kế Ngôn không phản bác, gật đầu: “Hoàn toàn chính xác.”
Cuộc đối thoại của hai sư huynh đệ này khiến sắc mặt Vương Cảnh Sơ từ màu trắng biến thành màu đỏ, trong lòng phẫn nộ, sát ý lăn lộn.
Nhưng mà, hắn ta lại là giận mà không dám nói gì.
Một kiếm của Kế Ngôn có thể khiến hắn ta trọng thương, thật sự đấu sinh tử, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi hắn ta cũng không có.
Ánh mắt hắn ta nhìn Kế Ngôn tràn đầy kiêng kị thật sâu.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi đến trước mặt Vương Cảnh Sơ, cười híp mắt hỏi: “Mèo già, ngươi muốn chết hay là muốn sống?”
Vương Cảnh Sơ mặc dù là Hổ tộc, không dùng trí để sống nhưng sống lâu như vậy thì cũng thành tinh.
Ẩn ý trong câu nói này của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lập tức nghe ra.
Lữ Thiếu Khanh không để cho Kế Ngôn giết hắn ta, đúng là như những gì hắn nói, Lữ Thiếu Khanh còn có chuyện muốn biết.
Lúc này.
Vương Cảnh Sơ lập tức kiêu ngạo, muốn cầu cạnh ta? Tranh thủ thời gian tỏ chút thái độ tốt đi.
Vương Cảnh Sơ trong lòng khó chịu, đã đánh không lại các ngươi, vậy thì tìm chút thể diện từ phương diện khác vậy.
Nếu không, làm thế nào để đối mặt bọn tiểu bối?
Kết quả là, cằm Vương Cảnh Sơ hếch lên, lộ ra thái độ khinh thường: “Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy theo ngươi.”
“Nhưng ta có thể nói với ngươi, muốn giết ta, các ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tổn thất.”
Kiên cường!
Mình thân là Luyện Hư kỳ, coi như tài nghệ không bằng người, nhất định phải có kiên cường.
Nhất định phải khiến bản thân biểu hiện ra chút dáng vẻ kiên cường bất khuất mới có thể khiến mình nắm được phần chủ động nhiều hơn trong trận giao phong tiếp theo.
Đây là kinh nghiệm, sống nhiều năm như vậy phải có chút kinh nghiệm.
“Hay!”
Vương Sĩ thấy thế, ở phía xa không kìm được thấp giọng quát nhẹ, ngữ khí mang theo phấn chấn.
“Chúng ta là Vương tộc dù là chết, cũng sẽ không khuất nhục kẻ địch.”
Hồ Yên cũng bày tỏ đồng ý về vấn đề này, trên mặt nàng ta vẫn còn sót lại chấn kinh nhưng ánh mắt đã khôi phục cơ trí, nàng ta thông minh nên càng nhìn rõ nhiều việc hơn.
“Hừ, hắn cũng đã nói, hắn cần biết một ít chuyện, bằng không thì cũng không phải chỉ đánh bại Vương trưởng lão.”
“Hắn muốn cầu cạnh chúng ta, sẽ không dễ dàng giết tất cả chúng ta, cho nên...”
Ý tứ phía sau, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần đều hiểu.
Mọi người không phải người ngu, Lữ Thiếu Khanh cố ý lưu lại cho Vương Cảnh Sơ một mạng là có chuyện cần hỏi.
Đã biết không dễ dàng giết mình thì há có thể tuỳ tiện khuất phục chứ?
Khì!
Trên mặt ba người Hồ Yên chậm rãi nợ nụ cười đắc ý.
Cục diện như vậy, ngươi có thể phá sao?
Yêu thú ngây thơ, cho rằng thế giới này chỉ cần dựa vào thực lực là có thể hoành hành bá đạo?
Ngây thơ!
Hồ Tuyết bên kia cũng gần như nghĩ vậy, hắn ta nói với Tiêu Y: “Muốn người Vương tộc khuất phục, ngoan ngoãn hợp tác, không có đơn giản như vậy.”
“Ai, trên thực tế, tiền bối bước đầu tiên đã đi nhầm, có thực lực này nên sớm lộ ra, dùng tư thái bình đẳng tương giao, không lo Vương tộc bọn hắn không hợp tác.”
Hồ Tuyết trong lòng âm thầm khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.
Có thực lực, nhất định phải làm màu làm gì.
Như bây giờ, ngươi làm sao sao?
Ngươi dám giết hắn ta sao?
Giết, chẳng những Vương tộc không hợp tác, ngược lại sẽ đem hết toàn lực đuổi theo giết ngươi, chuyện ngươi muốn biết vĩnh viễn không thể biết.
Tiêu Y bĩu môi: “Có cái gì khó?”
Tiêu Y vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh nơi xa híp mắt nhìn chằm chằm Vương Cảnh Sơ: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không có ý định hợp tác sao?”
Vương Cảnh Sơ ngạo nghễ đứng đó, thể hiện rõ sự cao ngạo của Vương tộc: “Muốn chém giết muốn róc thịt tùy theo ngươi, muốn ta cúi đầu, không có đâu…”
“Rầm!”
Không chờ hắn ta nói xong, nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh nện mạnh lên mặt Vương Cảnh Sơ.
Một âm thanh trầm muộn vang lên tựa như sấm rền truyền vào trong tai.
Nhìn gương mặt Vương Cảnh Sơ gần như bị nện lún xuống, đám người Vương Sĩ, Hồ Tuyết nhất thời sợ hãi, không kìm được nhe răng, nhìn mà thấy đau.
“A!”
Vương Cảnh Sơ vội vàng không kịp chuẩn bị kêu thảm một tiếng, sau đó lại một lần bị đánh mạnh xuống đất.
“Ầm!”
Vương Cảnh Sơ bị nện lún sâu xuống đất.
“Đáng, đáng chết, ta phải giết ngươi.”
Vương Cảnh Sơ gào thét, thân thể có dấu hiệu bản thể.
Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, chân như đạp lưu tinh một cước đạp mạnh lên mặt Vương Cảnh Sơ, cắt ngang hành động của hắn ta.
“Làm màu?”
“Thà chết chứ không chịu khuất phục?”
“Ta ghét nhất chính là mấy tên làm màu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận