Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1880

Chương 1880
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có Vương Cảnh Sơ này làm ví dụ, không ai có thể hoài nghi Kế Ngôn.
Vũ khí có thể đối phó Luyện Hư kỳ, đối với loại người như Hồ Tuyết mà nói chính là thần khí.
Hồ Tuyết hai tay nâng kiếm gỗ, thân thể không kìm được run rẩy, trong lòng vô cùng cảm động.
“Cái này, cái này, quá quý giá, ta, ta không thể nhận “
Quả nhiên, trước đó ôm bắp đùi này vào Kỳ thành là quyết định anh minh nhất đời này của mình.
Tiêu Y ở bên cạnh nói với hắn ta: “Ngươi nhận đi, ngươi còn từ chối Nhị sư huynh ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, huynh ấy sẽ cầm đi bán đấy.”
Hồ Tuyết trước tiên thu kiếm gỗ lại, rất cung kính hành lễ với Kế Ngôn ở xa xa: “Cảm tạ tiền bối!”
Đương nhiên cũng không quên cảm tạ Lữ Thiếu Khanh.
“Tiền bối ngày sau có gì phân phó, cứ mở miệng, Hồ Tuyết ta xông pha khói lửa sẽ không tiếc.”
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Hồ Tuyết: “Cố lên, một đường thăng cao.”
“Đi theo hồ ly tinh cho tốt, không làm được gia chủ cũng phải làm một trưởng lão, đến lúc đó đào sạch Kha Hồng, ngươi và ta cùng chia linh thạch.”
Cảm động trong lòng Hồ Tuyết lập tức tan thành mây khói.
Sắc mặt Hồ Yên bên cạnh giật giật, nhìn qua Hồ Tuyết, trong lòng âm thầm quyết định, về sau tuyệt đối không cho phép hắn ta đụng tới nửa viên linh thạch trong tộc.
Tiêu Y bên này cũng cho Hồ Tuyết một ít đan dược: “Cầm đi, trên đường đi ngươi cũng vất vả.”
Hồ Tuyết trong lòng lại cảm động không thôi.
Quả nhiên, mình ôm đúng đùi.
Mặc dù Tiêu Y không biết vì sao Lữ Thiếu Khanh lại giúp Hồ Tuyết như vậy, nhưng thân là sư muội dĩ nhiên phải theo sát bước chân của sư huynh.
Cho Hồ Tuyết đan dược, Tiêu Y nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh thì sao?”
Mấy người Vương Cảnh Sơ cũng ném ánh mắt chú ý sang.
Kế Ngôn thân là Luyện Hư kỳ cho một thanh kiếm gỗ có thể đánh ngã Luyện Hư kỳ.
Ngươi cũng là tồn tại Luyện Hư kỳ, đồ cho cũng không kém bao nhiêu chứ?
Trái tim Hồ Tuyết không kìm được đập kịch liệt.
Kinh hỉ quá nhiều, hắn ta hơi sợ mình sẽ không chịu nổi.
Đối mặt với ánh mắt chú ý của đám người, Lữ Thiếu Khanh nói: “Cho rồi.”
Cho?
Đám người ngạc nhiên, cho cái gì? Chúng ta làm sao không thấy vậy?
Hồ Tuyết cũng nổi lên nghi ngờ, hình như mình cũng đâu có nhận được gì?
Tiêu Y lập tức kịp phản ứng, la hét nói: “ Nhị sư huynh, huynh đừng có nói đã cho lời chúc phúc rồi nhé?”
Đúng là, Nhị sư huynh keo kiệt.
“Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận: “Ta đã chúc hắn một đường thăng chức, còn muốn thế nào nữa?”
Chúc phúc có thể có, linh thạch gì đó đừng mơ nữa.
Vãi!
Cho dù là Vương Cảnh Sơ hay mấy người Hồ Yên hay Hồ Tuyết đều có kích động muốn chửi người.
Từng gặp kẻ keo kiệt nhưng chưa từng thấy ai keo kiệt đến như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Lữ Thiếu Khanh nói: “Chê ít sao?”
“Ta có thể cho thêm vài câu chúc phúc nữa, gì mà sống lâu trăm tuổi, càng già càng dẻo dai đều có thể.”
Hồ Tuyết vội vàng nói: “Không cần, trợ giúp của tiền bối, ta không thể báo đáp.”
“Không cần cảm kích, đến lúc đó làm cho tốt, bưng linh thạch của Hồ tộc đến chia cho ta là hồi báo lớn nhất rồi.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Hồ Yên hơi hối hận.
Sớm biết vừa rồi đừng đáp ứng nhanh như vậy là được rồi.
Không sợ trộm trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương.
Nàng ta vô cùng lo lắng cho tương lai Hồ tộc.
Trong lòng Hồ Yên lại một lần nữa quyết định, về sau, nhất định không thể để cho hắn ta đụng vào nửa viên linh thạch trong tộc.
Sau khi Hồ Tuyết lui sang một bên, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nhìn về phía bốn người Vương Cảnh Sơ.
Đến rồi!
Trong lòng bốn người Vương Cảnh Sơ âm thầm nghiêm túc, sau đó lập tức tập trung tinh thần.
Bọn hắn xếp bằng ở đối diện Lữ Thiếu Khanh, giống như phạm nhân sắp bị thẩm vấn, trong lòng phẫn hận nhưng lại không thể làm gì.
Đối phương là hai tồn tại Luyện Hư kỳ, nơi này lại bị phong kín, không cách nào truyền tin tức ra ngoài cầu viện.
Trở thành thịt trên thớt , mặc cho người khác xâm lược.
Trong ánh mắt lo lắng của bốn người, Lữ Thiếu Khanh mở miệng cười hỏi: “Ta muốn biết tình báo chi tiết của đám lông lá.”
Lữ Thiếu Khanh đã từ trong miệng Hồ Tuyết nắm được chút tình báo của tộc Phi Cầm.
Cơ cấu của tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú không khác nhiều lắm, nhưng Vương tộc của bọn hắn ít hơn một nhà.
Tộc Phi Cầm có tam đại Vương tộc.
Ưng tộc, Mặc Nha tộc và Tước tộc.
Tuy nhiên về cao thủ gì đấy thì Hồ Tuyết không cách nào biết được.
Nếu muốn đến Phượng thành nhất định phải thăm dò rõ ràng tình báo tộc Phi Cầm rồi mới dám đi.
Chí ít phải biết được những cao thủ của tộc Phi Cầm.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lữ Thiếu Khanh, Vương Cảnh Sơ trưởng lão Hổ tộc nói hết ra những tình báo hắn ta biết.
“Ưng tộc có bảy vị cao thủ Luyện Hư kỳ, tộc trưởng của bọn hắn Doanh An, thực lực Luyện Hư hậu kỳ, cụ thể bao nhiêu không ai biết.”
“Mặc Nha tộc, có tám vị cao thủ Luyện Hư kỳ, Mặc Họa là tộc trưởng của bọn hắn, cũng là Vương của tộc Phi Cầm, thực lực cũng là Luyện Hư hậu kỳ, nghe nói là cảnh giới tầng chín, nhưng cũng không ai biết thật giả.”
“Tước tộc, mười vị cao thủ Luyện Hư kỳ, tộc trưởng có thực lực yếu nhất trong tam đại Vương tộc.”
Dừng một chút, Vương Cảnh Sơ tiếp tục nói: “Tước tộc bởi vì chủng loại đông đảo, bọn hắn cũng là tộc không đoàn kết nhất, có rất nhiều phe phái, nội bộ đấu đá lợi hại, hơn nữa bọn hắn thường lắc lư qua lại giữa Ưng tộc và Mặc Nha tộc, cho nên, bọn hắn trước nay chưa từng có vị Vương nào.”
“Đột nhiên xuất hiện con lông lá màu đỏ kia, Hồng Khanh đầu quân cho Tước tộc, tuy nhiên lại bị người của mình hạ thủ.”
Tiêu Y chen vào, rất hiếu kì hỏi: “Hắn tên Hồng Khanh sao?”
Sau đó sắc mặt cổ quái nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút, Tiêu Y vội vàng lè lưỡi, cười hắc hắc.
Vương Cảnh Sơ mặc dù có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều, trả lời câu hỏi của Tiêu Y: “Không sai, hắn tự xưng Hồng Khanh.”
“Không ai biết hắn xuất hiện như thế nào, chỉ biết hắn thành danh trong vòng một đêm, thiên phú rất đáng sợ, thực lực rất cường đại.”
“Thiên tài tộc ta cũng không phải là đối thủ của hắn “
Vương Sĩ bất mãn nói: “Hừ, đó là do hắn chưa gặp ta.”
“Gặp được ngươi, ngươi sẽ chết chắc.” Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói một câu, một câu nói bình tĩnh lại hàm chứa sát ý nhàn nhạt.
Rất nhẹ, rất nhạt, lại làm cho Vương Sĩ không kìm được rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận