Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1886

Chương 1886
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay vào thời khắc mấy người Hồ Yên đang trầm mặc, Toàn Đỗ xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“A.”
Hồ Yên bọn hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện sau lưng Toàn Đỗ như một tia chớp màu trắng xuyên thủng ngực Toàn Đỗ.
Linh sủng của Tiêu Y, đại Bạch cũng xuất thủ theo.
Một người hai sủng liên thủ, Toàn Đỗ không có chút lực chống đỡ nào.
Tiêu Y chính diện xuất thủ, tiểu Bạch, đại Bạch xuất thủ đánh lén bất cứ lúc nào.
Toàn Đỗ mệt mỏi ứng phó, cuối cùng kêu thảm một tiếng, ngực bị đại Bạch xuyên thủng.
Tiểu Bạch theo sát phía sau, Thần Kinh chuyên vỗ mạnh xuống, đầu Toàn Đỗ chia năm xẻ bảy như dưa hấu, máu tươi như nước dưa màu đỏ bắn tung tóe.
Tiêu Y bổ một kiếm cuối cùng, kiếm ý nhập thể khiến thân thể Toàn Đỗ vỡ nát.
Nguyên anh của Toàn Đỗ từ trong thân thể chạy ra, toàn thân vỡ tan, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ muốn chạy trốn.
Đáng tiếc một bóng dáng màu đen hiện lên, đợi tới khi mấy người Hồ Yên nhìn sang, tiểu Hắc tay đã cầm nguyên anh của Toàn Đỗ đi đến trước mặt bọn hắn.
Tiểu Hắc đưa nguyên anh của Toàn Đỗ cho Lữ Thiếu Khanh: “Ba ba, muốn ăn!”
“Chậm, chậm đã.”
“Chờ đã, chờ đã.”
“Đừng. “
Cho dù là Hồ Yên, Vương Sĩ, hay là Nguyên Tuần đều đã trễ một bước rồi.
Bọn hắn vừa lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh đã đưa tay một vòng, nhẹ nhõm xóa đi ý thức của Toàn Đỗ.
Tiểu Hắc lập tức nhét vào trong miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống bụng giống như ăn một món ăn bình thường, vô cùng đơn giản nhẹ nhàng.
Một màn khủng bố như vậy cho dù là Vương Cảnh Sơ thấy cũng ứa ra hàn khí.
Cho dù là giữa yêu thú cắn nuốt nhau huyết nhục văng tung tóe cũng không khủng bố như vậy.
Vương tử Khuyển tộc, nhi tử Vương tộc Tẩu Thú cứ thế vẫn lạc.
Ngay cả nửa câu di ngôn cũng không để lại.
Hồ Yên bọn hắn đã có thể nhìn thấy tương lai có thể sẽ gặp phải một cơn giông bão rồi.
Khuyển tộc tuyệt đối sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, không chết một đống người, không lưu lại mấy dòng sông máu, cơn giông bão sẽ chưa dừng lại.
Cùng là vương tử, ba người Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần vô cùng đồng cảm, có một loại cảm giác thỏ tử hổ bi.
“A, đại ca.”
Toàn Thông Thắng ở phía xa quan chiến nhìn thấy màn này, bi phẫn kêu lên.
Vương của mình, tộc trưởng Khuyển tộc, tuyệt tự.
Trước đó con lông lá màu đỏ Hồng Khanh đã giết thân đệ đệ của Toàn Đỗ, giờ Toàn Đỗ cũng đi theo xuống dưới đoàn tụ.
Hai thân nhi tử của Vương Khuyển tộc đều đã chết.
Toàn Thông Thắng toàn thân run rẩy, bọn hắn là ai?
Hắn ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, đồng thời cũng nhìn thấy nhóm người Hồ Yên.
Hắn ta phẫn nộ hô to: “Hổ tộc, Viên tộc, Hồ tộc, các ngươi thật độc ác, vậy mà cấu kết với nhau hại đại ca ta.”
“Vương, tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi.”
Sau khi rống xong, hắn ta rút ra một một kiện pháp khí, trong nháy mắt hóa thành lưu quang biến mất.
Tốc độ cực nhanh lưu lại một đạo quỹ tích màu trắng trên không trung, rất lâu chưa biến mất.
Mấy người Hồ Yên nhìn Toàn Thông Thắng chạy trốn, trong lòng âm thầm nói, trốn không thoát.
Bọn hắn đã sớm âm thầm làm thử, nơi này đã bị Lữ Thiếu Khanh dùng trận pháp ngăn cách, không có Lữ Thiếu Khanh cho phép, đừng nói chạy đi, cho dù truyền tin tức cũng không được.
Nhưng mà!
Toàn Thông Thắng tốc độ cực nhanh, chỉ một hô hấp đã hoàn toàn biến mất không tung tích, trốn thoát khỏi nơi này không chút trở ngại.
Mấy người Hồ Yên cạn lời nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Chung quanh sương trắng quanh quẩn, ngăn cách hết thảy, đại trận còn đang vận chuyển.
Muốn nói Lữ Thiếu Khanh không phải cố ý, đánh chết bọn hắn cũng không tin.
“Công tử “
Hồ Yên rất bất đắc dĩ: “Đây chính là tiêu trừ địch ý ngươi nói?”
Người bị làm thịt, nguyên anh cũng bị ăn.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Không còn cách nào khác, ai bảo hắn mắng chửi người trước?”
Đám người càng thêm cạn lời, có vẻ như sư muội ngươi mắng người còn lợi hại hơn mà?
“Ngươi xem đi, ta còn không truy sát con chó con kia đủ để chứng minh thành ý của ta rồi.”
Trên mặt mọi người đều mang theo biểu cảm ngươi tưởng ta là đồ ngốc à.
Hồ Yên càng thêm bất đắc dĩ: “Ngươi cảm thấy làm vậy là có thể giá họa cho chúng ta sao?”
Vương Sĩ cũng phẫn hận cắn răng: “Đừng xem nhẹ Vương tộc chúng ta, Toàn Đỗ chết như thế nào, Khuyển tộc nhất định sẽ biết rõ.”
“Bọn hắn sẽ biết là các ngươi giết hắn.”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Không quan trọng, nhưng mà, bọn hắn cũng có thể biết các ngươi đang ở cùng với ta nhỉ?”
Vương Sĩ tức giận đến mức toàn thân phát run, phẫn nộ gào thét: “Chúng ta là bị ngươi cưỡng ép.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Vương Cảnh Sơ: “Thật sao? Đến lúc đó ngươi dự định nói như vậy với Khuyển tộc, với toàn bộ yêu thú sao?”
Sắc mặt Vương Cảnh Sơ trong nháy mắt âm trầm xuống.
Hèn hạ!
Vô sỉ!
Đánh chết Vương Cảnh Sơ cũng không muốn nói như vậy cho người khác biết.
Đường đường là tồn tại Luyện Hư kỳ, trưởng lão Hổ tộc, cao thủ vô địch đã tung hoành trăm ngàn năm trước bây giờ bị người ta cưỡng ép?
Truyền đi, mặt mũi này còn cần nữa không?
Mấy người Hồ Yên cũng nghĩ đến điểm này.
Vương Cảnh Sơ không thừa nhận cách nói này, cũng không cho phép bọn hắn nói như vậy ra ngoài.
Bởi vậy, không phải cưỡng ép thì tức là đồng mưu.
“Huống chi.” Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Ba vương tử các ngươi đã thề rồi, chuyện ở đây, các ngươi cũng không thể nói ra ngoài.”
Trời đ-!
Bởi như vậy, nơi này người có thể chân chính nói ra sự thật chỉ có Vương Cảnh Sơ.
Nhưng những gì Vương Cảnh Sơ gặp phải, hắn ta chỉ hận không thể biến tất cả mọi chuyện ở đây thành bí mật, sao hắn ta bằng lòng nói ra được?
Dáng vẻ cười híp mắt của Lữ Thiếu Khanh rơi vào trong mắt mấy người bọn hắn tựa như hồ ly thật sự, vô cùng giảo hoạt.
Vương Sĩ thậm chí không kìm được nhìn về phía Hồ Yên, rất muốn hỏi một câu, ngươi thật sự xác định hắn là nhân tộc chứ không phải tộc nhân của ngươi đấy chứ?
Hồ Yên trầm mặc thật lâu, cuối cùng nàng ta không mở miệng không được: “Công tử, ngươi muốn làm gì?”
“Hỏi rất hay.” Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, cùng người thông minh nói chuyện thật sảng khoái, hắn cười đến rất vui vẻ: “Có hứng thú, diệt Khuyển tộc không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận