Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1897

Chương 1897
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nói đùa, người bình thường ai sẽ thề?
“Cam đoan? Cam đoan của ngươi đáng giá bao nhiêu viên linh thạch?”
Mặc Trường Túy ngạo nghễ đứng đó: “Chỉ bằng ta là dòng chính của Mặc Nha tộc, cam đoan của ta, vô giá!”
“Vậy thì tốt.” Lữ Thiếu Khanh cũng không nói nhảm với hắn ta: “Mười tỷ viên Linh thạch, ta liền bỏ gian tà theo chính nghĩa.”
“Ai, ta đây là đang bán rẻ chính mình đấy.”
Mặc Trường Túy trợn tròn mắt, hoài nghi mình nghe lầm.
“Cái gì?”
“Ngươi đang nói đùa gì vậy, không thể nào!”
Người bình thường ai vừa mở miệng đã đòi mười tỷ viên linh thạch chứ?
Trong lòng Mặc Trường Túy thấy may mắn, may là mình không thề.
“Không thể nào?” Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh biến mất, tức giận tới mức giơ chân: “Ta biết ngay mà, cam đoan cứt chó gì đó căn bản không thể tin được.”
“Đi.” Lữ Thiếu Khanh quát lên với Tiêu Y: “Nhổ lông hắn.”
Tiêu Y rút kiếm lên, hung ác thẳng hướng Mặc Trường Túy.
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Quả nhiên là đoạn đối thoại quen thuộc, tuy nhiên bọn hắn vẫn đỡ hơn Mặc Trường Túy.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh chuyển sang Ma Thuấn.
Trong lòng Ma Thuấn vốn một nửa là lửa giận một nửa sợ hãi.
Nhưng ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn sang, lửa giận trong lòng hắn ta liền biến mất, tất cả chỉ còn sợ hãi.
“Ngươi, tiền, tiền bối…”
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt hỏi: “Hồng Khanh đâu rồi?”
“Hồng, Hồng Khanh?” Ma Thuấn ngây ngẩn cả người.
Hồ Yên bên này trong lòng càng thêm khẳng định.
Quả nhiên!
Còn Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần bên cạnh liếc nhau, có chút không rõ.
Hồ Yên thấy thế, truyền âm nói cho hai người.
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần hai người biết lông lá Hồng Khanh là linh sủng của Lữ Thiếu Khanh, hai người cả kinh xém chút la lên.
Hồng Khanh danh tiếng vô lượng như mặt trời ban trưa lại là linh sủng của Lữ Thiếu Khanh.
Tin tức này truyền đi sẽ khiến không biết bao nhiêu người chấn động đến rớt cằm.
Mà bên người Lữ Thiếu Khanh còn có đại Bạch và tiểu Bạch, tiểu Hắc.
Đại Bạch huyết mạch đẳng cấp Phản tổ, tiểu Bạch huyết mạch đẳng cấp Ưu tú, tiểu Hắc nhìn có vẻ cũng không tệ.
Nhóm Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc là ai?
Xuất thân từ môn phái thuần thú, là Ngự Thú sư sao?
Ma Thuấn bên này chưa kịp thời trả lời, Lữ Thiếu Khanh khó chịu hừ một tiếng: “Làm sao?”
“Ngươi không biết, hay là không muốn nói?”
Ma Thuấn phát giác được sát ý của Lữ Thiếu Khanh, dọa cho giật bắn mình một cái, hắn ta vội vàng nói: “Nghe nói Hồng Khanh trốn vào sâu trong Thận cốc.”
“Thận cốc?”
Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần cùng Hồ Tuyết bốn người nghe vậy sắc mặt đại biến.
Vương Sĩ càng không kìm được hô một tiếng: “Hắn chết chắc.”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Thận cốc là gì?”
“Công tử, Thận cốc là...”
Mấy người Hồ Yên mỗi người một câu, từ từ giới thiệu với Lữ Thiếu Khanh về Thận cốc.
Thận cốc không phải một sơn cốc mà là một vùng đất lớn, một vùng chiếm trọn vẹn một phần mười Yêu giới, là cấm địa hàng đầu của Yêu giới.
Nguy hiểm bên trong chỉ có một, Vực Ngoại Thiên Ma.
Truyền thuyết kể rằng có một viên thiên thạch vũ trụ rơi xuống, mang đến vô số Vực Ngoại Thiên Ma, bọn chúng chiếm cứ đại địa trên Yêu giới, hóa thành vùng đất hung hiểm, trở thành nơi nguy hiểm nhất Yêu giới.
Ai dám bước vào Thận cốc sẽ bị Vực Ngoại Thiên Ma điên cuồng công kích.
Có một chút may mắn chính là, Vực Ngoại Thiên Ma rất đáng sợ, nhưng phạm vi hoạt động của bọn chúng lại cố định, ngược lại cũng không sợ bọn chúng sẽ ra ngoài hủy diệt Yêu giới.
Đồng thời, tính đặc thù của Vực Ngoại Thiên Ma đối với đám yêu thú mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Vực Ngoại Thiên Ma ở Yêu giới rất đặc thù, sau khi bọn chúng chết sẽ hóa thành một cỗ năng lượng thuần túy.
Đánh giết Vực Ngoại Thiên Ma chẳng những có thể khiến tâm cảnh tu sĩ tăng lên, hơn nữa còn có thể có được năng lượng tinh thuần của Vực Ngoại Thiên Ma, từ đó tăng thực lực lên.
Cho nên có rất nhiều tu sĩ Yêu giới thích đến Thận cốc lịch luyện, đánh giết Vực Ngoại Thiên Ma, dùng cái này để nâng cao thực lực của mình.
Đương nhiên, bọn hắn chỉ dám hoạt động ở phạm vi bên ngoài, không dám xâm nhập.
Càng hướng vào bên trong, Vực Ngoại Thiên Ma sẽ càng đáng sợ.
Ngay cả tồn tại Luyện Hư kỳ cũng không dám xâm nhập.
Sau khi nghe xong, Lữ Thiếu Khanh hiểu ra Liễu Xích nói phương thức có thể khiến sư phụ Thiều Thừa của hắn nâng cao thực lực là gì rồi.
Tâm cảnh tăng lên có thể có trợ giúp tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được nói thầm trong lòng, thật là, sư phụ là lười, không muốn viết tâm đắc, chạy tới nơi này chịu tội.
Nếu như biết là biện pháp này, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không đồng ý sư phụ đến Yêu giới.
Sau khi biết tung tích tiểu Hồng, trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng đã nắm chắc.
Chạy trốn vào sâu trong Thận cốc, đối với người khác mà nói cũng là một con đường chết.
Nhưng đối với tiểu Hồng và sư phụ mà nói, Lữ Thiếu Khanh có chút lòng tin, cho dù không địch lại cũng có thể
Xem ra cần phải đi Thận cốc một chuyến.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng thở dài, số lao lực.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi, lộ ra mấy phần bi phẫn: “Hồng Khanh bới mộ tổ nhà các ngươi sao?”
“Sao đến mức phải khi dễ hắn vậy? Chỉ bởi vì huyết mạch của hắn không thuần?”
“Không yêu, xin đừng tổn thương.”
Đồ chó hoang Tước tộc, mắt chim nhìn người quá kém.
Cũng không thử nhìn xem là thiên tài do ai dạy dỗ ra.
Huyết mạch không thuần thì đã sao chứ?
Ma Thuấn sau khi nghe xong, sắc mặt cũng bi phẫn.
Hắn ta thậm chí kêu lên: “Tiền bối, ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn gây chuyện với hắn sao?”
“Từ ngày đầu tiên sau khi gia nhập Tước tộc, chưa nói đến Tước tộc chúng ta, ngay cả toàn bộ Phượng thành đều không được an bình.”
“Hắn rất mạnh, thật sự rất mạnh, người cùng cảnh giới căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
“Ngay cả người thực lực mạnh hơn hắn cũng dễ dàng bị chịu thiệt.”
“Như vậy còn đỡ, dù sao Yêu giới cũng tôn trọng cường giả, đánh không lại, chúng ta cũng nhận.”
“Nhưng mà, hắn quá đáng ghét.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận