Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1910

Chương 1910
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y nói thầm: “Nhìn bọn họ có vẻ muốn đánh một thời gian rất dài rồi.”
“Đúng là, giờ là lúc nào, cũng muốn đánh lâu như vậy sao?”
Không phải Nhị sư huynh muốn đi tìm kẻ đứng sau màn sao?
Đánh nhau với Đại sư huynh có gì thú vị chứ?
Tiêu Y bên này không đoán ra được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
“Có lẽ Đại sư huynh muốn thử thực lực Nhị sư huynh một chút? Vừa nãy còn chưa tận hứng trên người lão điểu kia sao, muốn tìm lại trên người Nhị sư huynh à?”
“Ai, quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có Nhị sư huynh có thể khiến cho Đại sư huynh thỏa mãn, hắc hắc.”
Tiêu Y cười đắc ý, trong đầu tràn đầy màu vàng, nàng nâng tiểu Hắc, mang theo đại Bạch tiểu Bạch chờ đợi, chờ hai người đánh xong rồi hẵng nói.
Nhưng cứ chờ như vậy hơn nửa ngày qua đi.
Mắt thấy sắc trời đã tối, mặt trăng đã lên cao, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vẫn chưa thấy bóng dáng quay về, Tiêu Y cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, Hồ Yên cũng không kìm được mở miệng hỏi Tiêu Y: “Tiêu cô nương, hai vị công tử đi đâu rồi?”
Tiêu Y nhìn phía xa, giờ khắc này nàng cũng không biết hai vị sư huynh đã chạy đi đâu đánh nhau rồi.
Hồ Tuyết không nhịn được thầm thì: “Nhìn có vẻ như muốn vứt bỏ chúng ta vậy.”
Nguyên Tuần ngạc nhiên: “Không thể nào, Tiêu cô nương còn ở nơi này đấy.”
“Ô ô.” Nguyên Tuần vừa mới nói xong, Tiêu Y liền ôm tiểu Hắc ô ô khóc lên: “Tiểu Hắc, ba ba của ngươi không cần ngươi nữa.”
Vãi, Nhị sư huynh thật độc ác.
Thế mà cũng bỏ lại ta.
Không biết thế giới này rất nguy hiểm sao?
Lại có thể sẵn sàng nhẫn tâm vứt bỏ mặc kệ người sư muội như ta.
Lúc này Tiêu Y đã hiểu ra.
Đánh nhau cái gì, tương ái tương sát cái gì đều là cố ý giả vờ.
Chỉ vì muốn vứt bỏ người sư muội nàng đây.
Đáng ghét!
Tiêu Y dậm chân, vô cùng không cam lòng, coi ta là kẻ vướng víu.
Nhưng mà không cam lòng xong, Tiêu Y lại sâu sắc tiết khí.
Mấy năm nay mặc dù nàng có tiến bộ rất lớn, nhưng so với hai vị sư huynh nàng đúng là một kẻ vướng víu.
“Thôi, thôi.” Tiêu Y ôm tiểu Hắc: “Chúng ta cứ ở chỗ này chờ đi.”
Nhị sư huynh cũng là sợ kẻ đứng sau màn rất cường đại, đến lúc đó không để ý tới ta, mới cố ý vứt ta lại.
Làm sư muội nhu thuận thì vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi.
Chờ ở chỗ này một chút đi.
Tiêu Y ôm tiểu Hắc đặt mông ngồi dưới đất, khắc sâu kiểm điểm mình một phen.
Tiêu Y à Tiêu Y, ngươi còn non lắm.
Còn dám tự xưng là đệ nhất mỹ thiếu nữ Thiên Ngự Phong, người thông minh thứ ba, sư muội tri kỷ của Nhị sư huynh?
Nhìn hai vị sư huynh đi, ăn ý biết bao, cũng chỉ nói hai câu Đại sư huynh đã lập tức hiểu ý Nhị sư huynh, đạt thành nhất trí.
Còn phải học tập, còn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Nếu khi đó để ý một chút, hai vị sư huynh có thể vứt bỏ ngươi không?
A, không đúng, Đại sư huynh và Nhị sư huynh là một đôi, hai người bọn họ ăn ý không phải rất bình thường sao?
Ai, cũng được, nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu một chút.
Trong lúc Tiêu Y bên này đang khắc sâu kiểm điểm, Hồ Yên đi đến bên người Tiêu Y, hỏi: “Tiêu cô nương, chúng ta chờ ở chỗ này sao?”
Tiêu Y cũng không ngẩng đầu lên: “Đúng, các ngươi có việc, các ngươi có thể đi.”
“Không phải các ngươi muốn phá vòng vây tìm viện binh sao? Nhanh đi đi.”
Trên mặt mấy người Hồ Yên lộ vẻ khó xử.
Hồ Yên cắn răng: “Tiêu cô nương, nơi này vẫn là phạm vi phong tỏa của tộc Phi Cầm, chúng ta dừng lại ở đây sợ rằng sẽ bị tộc Phi Cầm bọn hắn phát hiện.”
Bây giờ bọn hắn rời đi, lỡ như gặp phải tộc Phi Cầm nhất định không chạy trốn được.
Ma Thuấn cũng nói: “Mặc Trường Túy trở về, Mặc Nha tộc nhất định sẽ tiếp tục phái người đến, Mặc Nha tộc lần này có năm vị Luyện Hư kỳ tới, vẫn còn hai người nữa.”
“Thật?” Tiêu Y lập tức tinh thần tỉnh táo, nhảy lên một cái, con mắt như ngôi sao trên trời, lập loè tỏa sáng.
Vãi!
Tất cả mọi người bó tay rồi.
Ngươi hưng phấn như vậy là có ý gì?
Đối phương còn có hai vị Luyện Hư kỳ, ngươi chẳng những không sợ, ngươi còn hưng phấn?
Ngươi đừng nói với ta ngươi cũng có thể làm thịt Luyện Hư kỳ?
Tất cả mọi người ở trong lòng hô to.
Nếu như Tiêu Y cũng có thể làm thịt Luyện Hư kỳ, bọn hắn nhất định sẽ điên mất.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn có thể làm thịt Luyện Hư kỳ đã rất khiến người ta chấn kinh rồi, nếu Tiêu Y cũng có thể, bọn hắn sẽ hoài nghi nhân sinh, hoài nghi thế giới này có phải là thật hay không.
Tiêu Y đương nhiên không đánh lại Luyện Hư kỳ, nàng là người bình thường.
Tiêu Y cười hắc hắn không ngừng, một tay nhấc tiểu Hắc lên, vui mừng nói: “Tiểu Hắc, đi, đi tìm ba ngươi.”
Nhị sư huynh, ta không muốn đi tìm huynh.
Nhưng mà nơi này quá nguy hiểm.
Ta phải chạy xa một chút để tránh rơi vào trong tay người xấu gây thêm phiền phức cho huynh đúng không?
“Haha, xuất phát.”
Ta thật sự là quá thông minh.
Tiêu Y cười ha ha, dưới sự dẫn đầu của tiểu Hắc nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh biến mất bắt đầu đi tìm.
Nhưng sau khi Tiêu Y mang người chạy hơn nữa ngày, tiểu Hắc dừng lại, nàng nhíu nhíu mũi cuối cùng chỉ vào bầu trời nói: “Ba ba ở phía trên.”
Trên bầu trời, mây mù quanh quẩn, ánh trăng trốn vào trong tầng mây, tầng mây dày đặc che đậy tầm mắt của mọi người.
Bỗng nhiên tầng mây tán đi, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Nhị sư huynh!” Tiêu Y vội vàng xông lên.
Lữ Thiếu Khanh thở dài thật sâu: “Ngu xuẩn, muội còn theo lên đây làm gì?”
“Muội không sợ chết à?”
Chiến tranh giữa tộc Tẩu Thú và tộc Phi Cầm lần này có bàn tay đứng sau màn châm ngòi.
Bàn tay đứng sau màn cường đại cỡ nào Lữ Thiếu Khanh cũng không dám khẳng định.
Muốn muốn cùng Kế Ngôn đi do thám, xem thử tình hình, tình hình không thích hợp lập tức chạy đi.
Đã cố ý dùng cách đánh nhau để chạy đi, không ngờ là Tiêu Y vẫn đi theo.
Tiêu Y lập tức vô cùng nghiêm túc đưa ra lý do.
Sau khi Kế Ngôn nghe xong: “Để muội ấy đi theo, gặp nguy hiểm hẵng tính.”
“Chúng ta không thể bảo hộ muội ấy cả một đời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận