Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1952

Chương 1952Chương 1952
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Phập!”
Hai cỗ sức mạnh đáng sợ lại một lần nữa cuốn tới, dưới xung kích không ngừng, Bạch Thước lại một lần nữa thổ huyết.
Nàng ta cảm thấy mình lại bị thương.
Hối hận rồi!
Trong lòng Bạch Thước kêu to, sớm biết là như thế này, đã không nên tin tưởng nhân loại.
Chẳng trách người ta luôn nói nhân loại hèn hạ vô sỉ, không đáng tin cậy.
Lời người đi trước lưu lại nên nghe theo.
Bạch Thước bên này che lẫy lồng ngực của mình, nàng ta đã cảm nhận được thực lực của mình nhanh chóng bị giảm xuống.
Hiện tại thực lực của nàng ta đã hạ xuống đến Luyện Hư sơ kỳ.
Dưới thương thế vừa rồi, nàng ta sớm muộn gì cũng rơi xuống cảnh giới Hóa Thần.
Rơi xuống cảnh giới Hóa Thần, cơ hội Xương Thần thoát khỏi giam cầm càng lớn hơn.
“Âm ầm.”
Tiếng nổ kinh khủng không ngừng quanh quẩn, khuếch tán ra chug quanh, truyền lại. Sau vài hơi thở, dư ba chiến đấu chậm rãi biến mất.
Bóng dáng Kế Ngôn và Hắc Thước lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bên ngoài cơ thể Hắc Thước vết thương chồng chất, trên đầu còn thừa lại một sợi lông vũ màu đen. Đến cuối cùng, nàng ta vẫn không dùng hết hai sợi lông vũ.
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người giật mình.
Một kiếm của Kế Ngôn giảm uy lực rồi?
“Haha.” Hắc Thước ha ha cười lên, mặc dù giọng khàn khàn nhưng mọi người đầu nghe ra được sự đắc ý của nàng ta. “Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng mà, haha...”
Hắc Thước mặc dù không có nói xong, nhưng mọi người đều hiểu ý của nàng ta. Thực lực của Kế Ngôn đã giảm xuống.
Một kiếm kia không còn kinh khủng như vừa rồi, có thể xuyên thủng Trấn Yêu tháp. Đám người nhìn về phía Kế Ngôn.
Áo trắng trên người Kế Ngôn gần như bị nhuộm đỏ hoàn toàn, đã không còn nhiều màu trắng.
Hắn ta cũng bị thương không nhẹ.
Lông vũ màu đen là quần át chủ bài tất sát của Hắc Thước, không thể dễ dàng phá giải như vậy.
Lần này hắn ta không chặt dứt cọng lông vũ kia, uy lực lông vũ màu đen bộc phát ra bị hắn ta hưởng trọn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Kế Ngôn, Hung Trừ ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Đây mới là bình thường.”
“Một kiếm vừa rồi thật sự đáng sợ, không thể sử dụng liên tục mãi được.”
Thực lực Kế Ngôn không phải Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, nhưng thực lực thể hiện ra lại vượt qua Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín. Hung Trừ ông ta hoàn toàn không có lòng tin có thể đánh thắng được Kế Ngôn.
Chuyện này là đả kích rất lớn đối với ông ta.
Liễu Xích cũng gật đầu, lo lắng nói: “Tình hình không ổn.”
Hắc Thước mặc dù thụ thương, nhưng trạng thái của nàng ta tốt hơn Kế Ngôn rất nhiều.
Sau khi Hắc Thước cười to vài tiếng, ngữ khí tràn ngập oán hận: “Lần này, ta xem ngươi còn phản kháng như thế nào.”
Nàng ta hận ý tràn đầy, hận không thể lợi dụng đôi vuốt chim của mình xé Kế Ngôn thành mảnh nhỏ.
“Chết đi!”
Nàng ta một lần nữa hóa thành một đạo thiểm điện màu đen đánh về phía Kế Ngôn.
Nàng ta xé rách không trung như phá vỡ mặt hồ bình tĩnh, tạo nên con sóng kinh thiên, Nhưng mài
Lần này, tốc độ của nàng ta chậm lại. Mặc dù rất nhanh, nhưng không thể so với tốc độ gần như là thuấn di trước đó, tốc độ nàng ta bây giờ như một đứa trẻ chạy bộ.
Cả Liễu Xích, Hung Trừ đều có thể bắt được quỹ tích của Hắc Thước.
Hắc Thước hóa thành một bóng đen, như một thanh lợi kiếm xé rách không khí, thẳng hướng Kế Ngôn.
Đối mặt với tiến công của Hắc Thước, Kế Ngôn chỉ đứng lằng lặng tại chỗ, không nhúc nhích. Đám người thấy cảnh này không kìm được lắc đầu. Trong lòng đồng thời sinh ra một ý niệm.
Xong đời.
Bọn hắn đều cho rằng Kế Ngôn bị thương nghiêm trọng, đã không kịp phản ứng.
Liễu Xích nói với Hung Trừ: “Chúng ta chuẩn bị lên.” “Cho dù liều cái mạng già của chúng ta cũng phải đánh bại nàng ta, để tiền bối khôi phục.” Hung Trừ gật mạnh đầu. Ông ta ở lại nơi này sớm đã không để ý tới sống chết của mình.
Tuy nhiên, ông ta cũng rất giảo hoạt, ông ta thấp giọng truyền âm: “Chờ nàng ta thả lỏng cảnh giác, chúng ta đồng loạt ra tay.”
Về phần lúc nào thả lỏng cảnh giác, không cần ông ta nói, Liễu Xích cũng hiểu. Trong nháy mắt Hắc Thước đánh trúng Kế Ngôn đó là lúc thả lỏng nhất.
Cứ như vậy, Kế Ngôn sinh tử khó liệu, nhưng đối với hai người bọn hắn mà nói lại là cơ hội tốt nhất.
Liễu Xích không có bất kỳ phản đối gì, đã đến nước này, bất kỳ một bước ưu thế nào cũng có thể chi phối thắng bại của trận chiến.
Vì có thể đánh bại Hắc Thước, cũng chỉ có thể bán đứng Kế Ngôn.
Hắc Thước nhìn thấy Kế Ngôn không có bất kỳ động tác gì, hưng phấn lên.
Nàng ta nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn, trong lòng âm thầm gào thét. Tới gần, tới gần rồi.
Lần này, nàng ta nhất định phải xé Kế Ngôn thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, khi ánh mắt của nàng ta nhìn vào ánh mắt của Kế Ngôn, trong lòng nàng ta giật thót.
Ánh mắt Kế Ngôn nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt trong trẻo.
Ánh mắt đó khiến trong lòng Hắc Thước sinh ra một cỗ dự cảm không lành.
Nhưng lúc này, nàng ta đã giết tới trước mặt Kế Ngôn. “Chết đi!"
Hắc Thước một lần nữa hét lớn một tiếng, đè nén bất an trong lòng xuống, hung hăng phát lực.
Sau một khắc!
Một vòng ánh sáng hiện lên, con mắt Hắc Thước đau nhói. Một bóng dáng màu xanh lam xuất hiện từ sau lưng Kế Ngôn, như bát phụ chửi đổng, hùng hùng hổ hổ: “Khốn kiếp, còn nói cao thủ, còn không phải vẫn để ta chùi đít cho huynh à?” “Phập!”
Trường kiếm sáng loáng nhưữ phàm nhân chiến đấu, thẳng tắp đâm vào ngực Hắc Thước. Kiếm quang như rồng, kiếm ý bộc phát bao phủ lấy Hắc Thước.
“A.”
Hắc Thước bị đánh lén kêu thảm một tiếng, một mảnh huyết nhục lớn rơi xuống, máu tươi màu đen phun ra, nhanh chóng tháo chạy. “Chim ba lông, con chim lông đen, đừng chạy!” “Để ta nhổ hết lông chim của ngươi!”
“Màu đen gì đó, ta ghét nhất!” Lữ Thiếu Khanh từ sau lưng Kế Ngôn giết ra, đuổi sát Hắc Thước.
Một màn này khiếm đám yêu thú Bạch Thước sợ ngầy người.
Duy chỉ có mấy người Tiêu Y mặt mũi tràn đầy bình tĩnh. Đặc biệt là Tiêu Y, cười đến rất vui vẻ.
Hai vị sư huynh quả nhiên là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, căn bản không cần phải nói gì, cực kỳ ăn ý.
Ai, cho nên, Vân Tâm tỷ tỷ, Mạnh Tiêu tỷ tỷ các nàng cần phải bỏ thêm sức, cố gắng thêm nhiều mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận