Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1968

Chương 1968Chương 1968
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ôi, mặc dù tiểu tử này rất đáng ghét nhưng tội cũng không đáng chết.
Chỉ tiếc là, ai bảo hắn trêu vào trời cao chứ?
Tội cho nha đầu kia lúc nãy vui mừng lắm.
Không hiểu thế giới tàn khốc mà.
Hung Trừ lắc đầu, nhìn sang Tiêu Y với ánh mắt thương hại sâu sắc.
Tiêu Y lại đang an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ, không cần lo lắng, Nhị sư huynh không sao đầu.”
Hung Trừ suýt nữa thì cắn trúng đầu lưỡi.
Nói dối không chớp mắt. Quả nhiên, nhân loại rất giỏi nói dối.
Thấy sấm chớp thế này mà còn dám nói không sao. Ngươi cho rằng hắn là ai? Con trai ruột của thiên đạo à? Thiều Thừa cũng không tin. Ông ta gấp đến độ dậm châm: “Hôn trướng, đã vậy rồi còn nói không sao?” “Có phải con cảm thấy ta vô dụng lắm không?”
“Ta phải đi giúp hắn.”
Kế Ngôn lên tiếng hỏi: “Ngài đi làm gì?”
“Tình huống thế này, ai đi cũng vô ích.”
Thiều Thừa nhìn sang đại đồ đệ, chẳng biết làm sao nữa: “Chẳng lẽ chỉ nhìn thế thôi à?” Kế Ngôn nhìn mây đen trên trời, trong lòng dâng lên chiến ý, thản nhiên nói: “Không ai giúp được hắn.” Thật sự là.... Lại đi trêu chọc người nào rồi?
Hay hắn đã làm gì rồi?
Kế Ngôn cũng cực kỳ cạn lời với sư đệ cổ quái của mình. Cứ luôn miệng nói không muốn gây phiền phức, kết quả thì sao? Phiền phức lần sau còn lớn hơn lần trước. Hung Trừ nghe được, lại càng ngán hơn.
Sư phụ không có lòng tin, đồ đệ lại có lòng tin à?
Ai cho hắn tự tin này?
Lúc này, phía xa vọng lại tiếng nổ ì ùng. Lại một tia sét màu vàng nữa giáng xuống.
Lần này, tia sét càng lớn hơn nữa, thanh thế càng lớn hơn nữa, khí tức tản ra lại càng khủng bố hơn.
Tia sét to lớn vạch phá bầu trời, không ngờ lại rạch bầu trời ra từng khe hở hư không nhỏ nhỏ.
Uy lực khủng bố bật nát không gian.
Lữ Thiếu Khanh không phòng kháng gì, cũng chưa từng di động lấy nửa bước, như bị dọa sợ đến cứng người lại vậy.
Hắn đứng im tại chỗ đần độn đón tia sét giáng xuống. Chớp mắt, tia sét đã bổ mạnh vào Lữ Thiếu Khanh.
“Ôjit”
Toàn thân Lữ Thiếu Khanh bị chớp sét bao phủ, ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi đại địa.
Thấy đồ đệ của mình bị chớp sét màu vàng kim phủ kín. Chớp mắt, Thiều Thừa cảm thấy mình đã già đi cả trăm tuổi. Dường như khí lực toàn thần bị rút cạn sạch.
Ông tự lẩm bẩm: “Đứa nhỏ ngốc, vì sao không tránh?” “Vì sao không thử phản kháng?”
Dù không cách nào ứng đối, nhưng cũng nên thử phản kháng một chút chứ.
Phản kháng một chút, không chừng còn có cơ hội.
Ngươi cứ như thế mà ngu ngốc đón lấy tia sét này, là muốn chết sao?
Kế Ngôn nhìn sang, nói: “Quan tâm quá sẽ bị loạn.” “Hắn không chết đâu.” Không chất?
Thiều Thừa ngạc nhiên.
Liễu Xích, Hung Trừ và mấy yêu thú khác cũng ngạc nhiên.
Nói đùal
Tia sét lớn như thế, to như thế, khủng bố như thế giáng xuống còn không đánh chết hắn à?
Mấy yêu thú không nhịn được mà âm thầm lắc đầu. Kế Ngôn là sư huynh cũng là quan tâm quá bị loạn.
Cũng bắt đầu nói mê sảng rồi.
“Nhận rõ hiện thực đi.” Hung Trừ cảm thấy hẳn là mình nên rộng lượng một chút, dù sao cũng là nhân loại đổ mồ hôi rơi máu tươi vì yêu tộc. Người cũng bị đánh chết rồi, không cần phải canh cánh trong lòng mãi.
Hắn ta an ủi Thiều Thừa: “Người chết không thể sống lại được, ngươi hãy nén bi thương.” Tiêu Y cau mũi, rất khó chịu cãi lại: “Đại Hắc Hùng, ngươi biết cái gì? Đồ không có kiến thức!”
Hô!
Hung Trừ hít sầu một hơi, sư huynh chết rồi, xúc động mà nói năng khó nghe cũng dê hiểu.
Không tức giận, không tức giận.
Không cần chấp nhặt với tiểu nha đầu.
Hung Trừ tỏ vẻ thương cảm thấu hiểu: “Khó chấp nhận cũng là rất bình thường.” Tiêu Y lại khó chịu mắng: “Gấu chó kia, ngươi không nói gì không ai nói ngươi bị câm đầu.”
Mẹ nói
Thăng cấp xưng hô rồi? Gấu chó?
Không nhịn được nữa rồi. Đường đường là gấu lớn. Làm sao có thể bị gọi là gấu chó được chứti
“Nha đầu.” Hung Trừ trừng mắt với Tiêu Y: “Ta đây là có lòng tốt, ngươi đừng có đau lòng quá mà thành lòng lang dạ thú.”
“Thôi đi. Có lòng tốt?” Tiêu Y làm mặt quỷ với Hung Trừ: “Ngươi là đang trù ẻo Nhị sư huynh của ta, bớt ở đây giả làm người tốt đi.”
“Ngươi không chỉ là gấu chó, mà còn là một con gấu xấu xa.”
Hung Trừ tức chết thôi, đến thế này rồi mà còn không chịu chấp nhận sự thật nữa? Nhị sự huynh của ngươi, tên tiểu tử hỗn đản kia, đã bị đánh thành than từ lâu rồi. Hung Trừ đang muốn phản bác lại, bỗng nhiên Doanh Thất Thất và Ma Nhiên cùng kinh ngạc hô lên: “Cái này.... Không thể nào!”
Đồng thời, lại có tiếng Lữ Thiếu Khanh gào lên.
“Mẹ nó chứ, đau chết mất!” Hung Trừ nhìn lại theo hướng âm thanh thì lập tức ngây dại. Theo bản năng, hắn ta cũng hô lên: “Không... không thể nào.”
Hung Trừ lại dụi dụi mắt. Hắn ta nghi ngờ minh bị thương rồi, già rồi, nên thị lực có vấn đề.
Nhưng sau khi liên tục xác nhận, Hung Trừ không thể không tin tưởng.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những không chết mà ngược lại còn đang nhảy nhót tưng bừng đầy.
Nghe tiếng hắn chửi dõng dạc vang rần là biết.
“Có bệnh à?”
“Người quen mà còn ra tay ác thế, có cần không?”
“Ta có làm gì đâu, đến một viên linh thạch ta còn không kiếm được, mà còn phải bổ ta thế này sao?”
“Việc chính thì không lo làm, cả ngày chỉ nhìn ta chằm chằm canh bổ, ta đã gọi ngươi là ca rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất, Ma Nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh chỉ tay lên trời chửi mắng ầm ỹ mà đều trợn tròn hai mắt.
Lần đầu tiên họ thấy có người trâu bò thế.
Rốt cuộc hắn ăn cái gì mà lớn lên?
Liễu Xích đột nhiên cảm thấy rất thoải mái. Thì ra tiểu tử hỗn đản này không chỉ không nể mặt mình, vô lễ với mình.
Mà với ai hắn cũng thế.
Thái độ này là tính cách rồi. Đến ông trời còn bị hắn mắng như thế cơ mà.
Hắn là một phàm nhân, còn để ý nhiều thế làm gì.
Tiêu Y lắc ý nói với Hung Trừ: “Thế nào? Gấu chó, ngươi còn gì để nói không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận