Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1980

Chương 1980Chương 1980
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trước đó, Côn Bằng cùng Họa Đấu đều là do Doanh Kỳ cùng Toàn Diệu huyền hóa ra. Nhưng nhìn thì thấy thanh thế to lớn, có uy lực mạnh mẽ.
Trên thực tế lại chỉ có hình thức, dùng để dọa tu sĩ cấp thấp.
Nhưng Mặc Họa thì khác. Kim Ô phóng lên tận trời, tỏa ra một cô khí thế uy nghiêm, tựa như chính Kim Ô xuất thế.
Doanh Kỳ cũng tê cả da đầu, cảm thấy áp lực nặng nà. “Làm sao có thể?”
Nàng ta khó mà tin được, uy áp kinh khủng như thế, chăng lẽ là Kim O thật sự? Huyết mạch của Mặc Họa đã vượt xa mức độ phản tổ sao? “Hừ, chỉ là huyết mạch nho nhỏ mà thôi, trò cười!”
Trên mặt Mặc Họa có tỏa ra làn sương đen, như mang theo một tầng mạng che mặt màu đen: “Xem ta giết ngươi thế nào.”
Kim Ô diệu thế vạch qua bầu trời, bao phủ lấy Doanh Kỳ Doanh Kỳ hóa thành bản thể, dốc hết toàn lực, dù có huyễn hóa ra thân hình Côn Bằng cũng không thể đào thoát được.
Cuối cùng, bị ngọn lửa thao thiên thôn phê.
Ngọn lửa cuồn cuộn che khuất bầu trời, mấy trăm dặm thiên không đầu bị nhuộm đỏ.
Cho dù là trên bầu trời cao cao, nhiệt độ tỏa ra cũng lan xuống tân dưới mặt đất.
Uy thế kinh khủng, uy lực đáng sợ, khiến cho yêu thú dưới đất bỏ chạy tứ phía như gặp phải tận thế.
Toàn Diệu kinh dị, uy lực đáng sợ như thế, chod ù là hắn ta cũng không có được lợi lộc gì.
Nhưng Toàn Diệu lập tức phấn chấn lên.
Quả nhiên, vị tiền bối kia thật lợi hại.
Mặc Họa không khác mình là mấy, lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ như thế.
Quả nhiên mình không lựa chọn sai. Toàn Diệu hưng phấn, trong lòng kích động.
Thuyền hải tặc Mặc Họa này, hắn ta ngồi chắc rồi.
Chỉ cần có thể đột phá, dù tẩu thú tộc có bị tiêu diệt sạch sẽ, dù là tộc nhân của mình bị tiêu diệt toàn bộ cũng không sao.
Tẩu thú hai đùi khó tìm chứ tấu thú bốn chân nhiều vô cùng vô tận.
Đột phá Luyện Hư kỳ, tiến vào Hợp Thể kỳ.
Yêu giới sẽ bị hắn ta dẫm đạp dưới chân. Đến lúc đó còn cần hành xa gì chứ?
Ánh mắt Toàn Diệu như hỏa diễm nóng bỏng nhìn Mặc Họa.
“Mặc huynh lợi hại, vừa ra tay đã khiến cho Doanh Kỳ chết không có chô chôn.”
Toàn Diệu âm thầm nghĩ, Mặc Họa giao hảo nịnh nọt tiền bối một chút cũng không sai. Thiên hỏa phô thiên cái địa như có thể nung chảy cả bầu trời.
Khí tức của Doanh Kỳ cũng biến mất trong ngọn lửa, Toàn Diệu cảm thấy Doanh Kỳ chết chắc rồi, không thể sống sót được với đòn tấn công này.
“Hừ!” Mặc Họa cao ngạo nhìn hắn ta một cái: “Chỉ là Luyện Hư kỳ, không biết tự lượng sức mình.”
Ta đi, chính ngươi.
Còn không phải Luyện Hư kỳ? Nếu không phải ngươi đánh lén nàng ta, ngươi có thể tiêu diệt nàng ta chỉ với một chiêu sao?
Miệng chó không nhả ra ngà VOI. Phi, sao lại chửi tới mình rồi chứ?
Toàn Diệu âm thầm khinh bỉ một chút, khuôn mặt tràn đầy nụ cười: “Mặc huynh, khi nào có thể gặp tiên bối một chút?” “Yên tâm!” Mặc Họa liếc nhìn phía dưới, cách một tầng cương phong thật dày, nhưng Mặc Họa vẫn cảm nhận được tình hình chiến đấu bên dưới. Khóe miệng của hắn ta khẽ nhếch lên, cười lạnh không thôi: “Chờ người phía dưới đánh cho gần chết hết rồi nói sau.” Chết đi, chết càng nhiều càng tốt.
Toàn Diệu bình thản không có phản ứng gì, ánh mắt cũng âm tàn, tâm tình không chút dao động.
Dù dưới đó cũng có cả tộc nhân của mình, hắn ta cũng không thèm để ý.
Chỉ cần mình có thể đột phá, tất cả những chuyện khác đều có thể bỏ qua.
Hô!
Cương phong xeẹt qua, chẳng mấy chốc, lửa cháy ngập trời đã bắt đầu biến mất. Mặc Hoa và Toàn Diệu hơi động lòng.
Doanh Kỳ xuất hiện trong ngọn lửa.
Doanh Kỳ chật vật, toàn thân chật vật vết thương đầm đìa máu me cháy đen.
Khí tức của nàng ta đã trở nên vô cùng suy yếu, mầm mại như nến tàn trong gió. Cảm nhận được khí tức của Doanh Kỳ, Toàn Diệu mới hiểu ra, nhất định Doanh Kỳ đã dùng pháp thuật loại hình bí kỹ cấm chiêu gì đó mới có thể sống sót được từ trong trận hỏa hoạn.
Nhưng mài
Toàn Diệu cười lạnh: “Nỏ mạnh hết đà, vùng vây giãy chất.”
“Mặc huynh, giao nàng ta cho ta đi.”
Cũng không thể để cho người khác làm hết mọi việc, hắn ta cũng muốn làm chút gì đó. “Đáng... đáng chết!”
Doanh Kỳ phẫn hận nhìn chằm chằm vào Mặc Họa và Toàn Diệu bằng ánh mắt phân nộ đến mức chỉ hận không thể thiêu rụi cả hai người.
“Doanh Kỳ còn không chịu đầu hàng sao?” Toàn Diệu cười lạnh bay lại gần mấy bước, như nhìn người chết: “Hôm nay người không trốn thoát được đâu.”
Doanh Kỳ cũng biết mình khó mà đào tẩu được, hận ý của nàng ta bốc lên tận trời. “Cho dù chết ta cũng sẽ không để cho các ngươi được sống tốt!” Tự biết mình khó mà chạy thoát, Doanh Kỳ cũng ôm tâm quyết tự dự định hai người sẽ đồng quy vu tận.
Hiện tại chỉ ký thác vào phân thân của mình có thể gánh vác.
“Chấp mê bất ngộ, chết cũng không có gì đáng tiếc!”
Toàn Diệu cười lạnh một tiếng, một cái bóng to lớn từ phía sau xông ra.
Trên đầu như có hỏa diễm thiêu đốt, đuôi chia làm đôi như cái kìm.
Huyết mạch tổ tiên của Toàn Diệu, Họa Đấu!
Nhưng so với tổ tiên Kim Ô của Mặc Họa, dù thanh thế hay hình dạng thì Họa Đấu cũng kém hơn rất nhiều. Mặc Họa thấy cảnh này, khinh thường nhìn, khóe miệng cười lạnh lại càng thêm sắc bén.
Múa rìu qua mắt thợt
Toàn Diệu lại cảm thấy rất tuyệt vời.
Hừ, Mặc Họa làm được, dựa vào cái gì mà ta không làm được?
Ta cũng phải làm cho thật đẹp, để cho tiền bối càng coi trọng ta hơn.
Toàn Diệu hét lớn một tiếng: “Doanh Kỳ ngươi chịu chết đi!”
Thân hình to lớn của Họa Đấu từ trên trời giáng xuống, tựa như Thái sơn áp đỉnh.
Âm ầm!
Cương phong xung quanh dường như cũng vị vậy mà bốc cháy lên.
Uy lực nặng nề lại lần nữa khiến cho bầu trời như sập xuống.
“Cút!"
Doanh Kỳ hét lớn một tiếng, đối mặt với áp lực cực lớn, nàng ta phun ra một n gụm máu tươi, dồn hết số linh lực còn sót lại.
Cương phong xung quanh cuốn tới, hóa thành một cơn bão lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận