Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1991

Chương 1991Chương 1991
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Không biết là do di chứng hay vì bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận.
Nàng ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Toàn Phụng Nhật: “An tâm chớ vội.”
“Phải chăng các ngươi có hiểu lầm gì đó?”
Sau đó, nàng ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không tỏ rõ thái độ gì, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm so sánh Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Cuối cùng, kết luận, vẫn là Kế Ngôn ưa mắt hơn. Thật đúng vậy. Rốt cuộc là ai mới nhận loại đồ đệ thế này? Vì sao Bạch Thước tiền bối lại tín nhiệm hắn?
Doanh Kỳ âm thầm chê bôi, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, có phải ngươi có hiểu lầm gì với bọn họ không?”
“Nói rõ hiểu lầm ra là tốt rồi.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, nào có hiểu lầm gì, chỉ là nhìn thấy tộc trưởng của bọn họ chết rồi, ta đau lòng thôi.”
Ta giết! Không ít thú bên cạnh không nhịn được mà âm thầm bĩu môi.
Không phải gia hỏa này sinh ra từ trong tộc Dã Trư chứ? Vì sao da mặt lại dày như thế? Làm thịt tộc trưởng nhà thú ta rồi lại dám nói đau lòng? Doanh Kỳ hơi run tay, càng muốn ôm trán.
Nàng ta hít sâu một hơi, nói: “Công tử, mong ngài không nên nói đùa.”
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay, thành thật nói: “Không nói đùa.”
“Vậy ngươi....” Doanh Kỳ cảm thấy cực kỳ tức giận, nói chuyện với người như ngươi chỉ khiến người ta nổi điên. Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Sư muội ta làm thịt Vương tử Chó tộc, hiện giờ Vương của Chó tộc cũng đã chết, nhất định bọn họ là thủ hạ sẽ rất cô độc, cho nên ta muốn đưa bọn họ đi xuống đó làm bạn với Vua chó và Vương tử chó của bọn họ. Ngươi xem, ta tốt thế còn gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, còn tự dựng cho mình một ngón tay cái, có vẻ hết sức hài lòng với bản thân. Tất cả đều xạm mặt lại. Chỉ bằng ngươi mà cũng dám nhận người tốt?
Tộc trưởng Tước tộc, Ma Lãnh Du không nhịn được mà hỏi: “Đồng đạo Khuyển tộc, các ngươi còn có thể nhịn được bu
Gia hỏa thế này, các ngươi không đánh chết hắn, các ngươi là loại chó nhát gan. Cuối cùng Doanh Kỳ vẫn không nhịn được, ôm đầu, cảm thấy đau đầu sâu sắc. Hung Trừ thở phì phì nói với Toàn Phụng Nhật và mấy tộc nhân Khuyển tộc: “Hiện tại đại cục làm trọng, chờ xử lý xong xuôi mọi việc rồi, những chuyện khác các ngươi tự xử lý.”
Đám Toàn Phụng Nhật nghe xong lập tức tỉnh táo lại, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt hung ác khiến cho bọn họ không giống như Khuyển tộc mà giống Lang tộc hơn.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, chỉ vào Hung Trừ hô to: “Móa, Đại Hắc Hùng, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi có tin ta đi tìm tiền bối cáo trạng không?”
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh tiến lại hai bước cười nói với Doanh Kỳ: “Doanh tộc trưởng, ngươi xem, ta sợ chó, ngươi giúp ta đánh chết bọn họ đi, thế nào?”
Trong lòng Doanh Kỳ không muốn để ý tới Lữ Thiếu Khanh, nhưng nghĩ lại đây là người tiền bối nhìn trúng. Nàng ta hít sâu một hơi, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, có mâu thuẫn gì để sau rồi nói.”
“Hiện tại, mục tiêu chủ yếu là Mặc Họa, là Xương Thần.” “Sư huynh của ngươi còn đang chiến đấu với Mặc Họa, ngươi không lo lắng sao?”
Lữ Thiếu Khanh không để tâm, nói: “Không có việc gì, bị đánh chất là do huynh ấy đáng đời.”
“Huynh ấy bị đánh chết, ta sẽ là Đại sư huynh, hắc hắc.” Doanh Kỳ âm thầm suy đoán, khi sư phụ ngươi thu ngươi làm đồ đệ chắc chắn đã nhắm cả hai mắt.
Hung Trừ hầm hừ: “Tiểu tử, ngươi đừng quên chuyện mình đã hứa hẹn với tiền bối.” “Ngươi cùng Khuyển tộc có mâu thuần ta mặc kệ, nhưng nếu vì vậy mà khiến cho mọi thú tiếp tục đánh nhau, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Liễu Xích cũng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, làm người đi.”
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với mấy người Toàn Phụng Nhật: “Đám chó nhát gan!”
“Các ngươi chờ đó cho tal” Tất cả đều xạm mặt lại. Ngay cả đám Phụng Toàn Nhật cũng không nhịn được mà nghỉ ngờ không biết đầu óc Lữ Thiếu Khanh có bị bệnh không?
Không mắc bệnh thần kinh tuyệt đối không làm ra được loại chuyện này.
Doanh Kỳ lạnh lùng nói với mọi người: “Đi xuống cho thú của ngươi dừng chiến đấu đi."
Mấy tộc trưởng phái thủ hạ đi ngăn cản, ngay cả Toàn Phụng Nhật cũng cho thú đi ngăn cản chiến tranh.
Đương nhiên, tất cả đầu chú ý tới trận chiến phía xa xa.
Là trận chiến giữa Kế Ngôn và Mặc Họa.
Cho tới bây giờ, hai bên đã giao thủ hơn trăm hiệp.
Vì xung quanh tràn ngập màn sương đen nhàn nhạt, sóng năng lượng của trận chiến khuếch tán, bốc lên tầng tầng cương phong, mắt thường khó mà thấy được một người một thú.
Mọi thú chỉ có thể dùng thần thức mà quan sát trận chiến. Nhìn một lát, Ma Lãnh Du không nhịn được mà nói: “A... tiểu tử kia, không phải đối thủ của Mặc Họa.”
Giọng nói của Ma Lãnh Du không chắc chắn lắm.
Trong trận chiến, Kế Ngôn là bị đè ra mà đánh.
Toàn thân Mặc Họa tỏa ra Sương mù màu đen, tựa như Ma Vương, không ngừng tấn công Kế Ngôn.
Mỗi một đòn tấn công cũng có thể khiến cho không gian xung quanh chấn động, thậm chí là vỡ tan.
Uy lực ẩn chứa trong mỗi một đòn đủ để khiến thú đứng xem đầu cảm nhận được áp lực cường đại. Tộc trưởng Viên tộc Nguyên Bá khẳng định: “Chắc chắn khong phải đối thủ.”
“Mặc Họa đã đè hắn ta ra mà đánh, xem ra chẳng mấy chốc nữa trận đấu sẽ kết thúc.” Tộc trưởng Hồ tộc Hồ Xá mặt mày như vẽ, che miệng khẽ cười duyên: “Không ngờ Mặc Họa lại mạnh thé, xem ra có thể lên làm Vương cũng không phải may mắn.” Doanh Kỳ lạnh lùng nhìn Hồ Xá, không thèm để ý đến hồ ly lãng lơ này.
Tộc trưởng Hổ tộc Vương Mâu thì đưa ra một vấn đề khiến tất cả mọi người lo lắng: “Nếu tiểu tử kia bại, ai sẽ lên?”
Mặc Họa là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, trong số các thú ở đây chỉ có Liễu Xích, Hung Trừ và Doanh Kỳ là cùng cảnh giới.
Nhưng cả ba thú đều đang bị thương, đi lên cũng chỉ là dầng mạng.
Những thú khác đi lên, sợ là không ai sẽ là đối thủ của Mặc Họa.
Hồ Xá vẫn nhẹ giọng cười nói, âm thanh dịu dàng đối lập hẳn với cương phong vù vù: “Mặc Họa là thú của phi cầm tộc, hẳn là nên do phi cầm tộc giải quyết.”
Giảo hoạt!
Mọi người thầm mắng! Doanh Kỳ đang bị thương, chiến lực mười phần không còn một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận