Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2005

Chương 2005Chương 2005
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái gì mà Thiên Cấu Thôn Nguyệt, Thiên Cấu Trảo.... các loại sát chiêu va chạm âm ầm.
Âm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, như sao hỏa đụng phải trái đất, quang mang lấp lánh mãnh liệt, năng lượng kinh khủng bộc phát.
Dường như một mảnh thế giới nhỏ sẽ bị hủy diệt ngay lúc này.
Mọi người vây xem lại lần nữa nhanh chóng lùi lại. “A.”
Có một vài tu sĩ Yêu tộc không tránh kịp mà bị vụ nổ liên lụy, chỉ có thể kêu thảm một tiếng rồi tan thành mây khói.
Năng lượng kinh khủng trực xông lên tận trời, cả bầu trời cũng như muốn sụp đổ.
Các vụ nổ kinh khủng liên miên không dứt suốt mười mấy hơi thở, hào quang chói sáng mới biến mất, bạo tạc kinh khủng chậm rãi yên tĩnh lại.
Trời đất chấn động đã bắt đầu bình tĩnh trở lại. Khói đặc cuồn cuộn, thiên địa hỗn độn, không nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và bọn Toàn Phụng Nhật đầu.
Nhưng đông đảo Luyện Hư kỳ khẽ quét thần thức một vòng, lập tức sắc mặt của mọi người trở nên cổ quái.
Thậm chí có thú thấp giọng nói: “Một chọi bốn, làm sao có thể đánh được?”
Lữ Thiếu Khanh miễn cưỡng đứng thẳng giữa trời, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng vẫn còn dính vết máu, khí tức đã yếu đi. Không một dấu hiệu nào không nói rõ cho mọi thú biết rằng Lữ Thiếu Khanh lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
“Cái này cũng có thể hiểu được, ,chiêu kia thật đáng sợ.”
“Đánh ra xong, nhất định sẽ phải hao hết toàn bộ linh lực và tâm trạng.”
“Đúng vậy, làm như thế đương nhiên là thống khoái nhưng không có hiệu quả gì đầu.”
“Mặc dù tình trạng của bọn Toàn Phụng Nhật cũng có hơi chật vật, nhưng ít ra vẫn tốt hơn hắn nhiều.”
“Mà còn là bốn đánh một. Đại cục đã định.”
“Cuồng vọng quá mức. Thật sự cho rằng Yêu tộc chúng ta không có thú sao?”
Không ít tu sĩ Luyện Hư kỳ ở đây nhao nhao lắc đầu, cảm thấy lần này Lữ Thiếu Khanh nhất định sẽ phải thua. Trông Lữ Thiếu Khanh đã có vẻ kiệt sức rồi.
Chẳng những bị thương mà trong cơ thể còn khô cạn đi, một chiêu vừa rồi gần như đã hút khô hắn. Cho dù có ăn linh đan cũng phải mất một khoảng thời gian mới hồi lại được.
Mà chút thời gian này cũng đủ để đối phương diệt hắn một trăm lần rồi.
Toàn Phụng Nhật và đồng bọn cũng bị thương, nhưng so ra vẫn tốt hơn Lữ Thiếu Khanh nhiều.
Bọn Toàn Phụng Nhật cũng biết đạo lý đánh chó mù đường.
Cho nên, họ điều chỉnh một chút rồi lại lần nữa liên thủ ra tay. Bốn chó cùng lên, trời đất lại lần nữa rung chuyển.
Hung Trừ thấy thế, hừ lạnh: “Làm ẩu!”
Hắn ta nói với Liễu Xích: “Chúng ta ra tay đi!”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét nhưng dù sao người này cũng là người mà tiên bối Bạch Thước nhìn trúng.
Khi hắn ta đang chuẩn bị ra tay, bông nhiên một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả bốn thú Toàn Phụng Nhật. Bọn Toàn Phụng Nhật thất kinh, giờ mới nhớ ra vần còn có Kế Ngôn bên cạnh. Nhưng nhớ ra thì đã muộn, kiếm quang sáng chói tràn xuống như lồng giam bao phủ lấy bọn họ.
Kiếm ý sắc bén chớp mắt đã xé rách được hai thú.
“AI”
Grao
Hai thân ảnh to lớn huyễn hóa trong không trung cuối cùng tiêu tan.
“Đáng chết!” Toàn Phụng Nhật phẫn nộ hô lớn, liều mạng chống cự với người bên cạnh.
Nhưng Toàn Phụng Nhật cảm thấy dường như mình đã lọt vào thế giới của kiếm, xung quanh nơi nơi đầu là thần kiếm lạnh lóng lánh sắc bén vô cùng, mỗi một kiếm đều có thể xé rách bản thân. Kiếm ý sắc bén như cá ăn thịt người không ngừng vây công, chỉ hận không thể nuốt từng miếng huyết nhục của hắn ta.
Toàn Phụng Nhật khẽ đảo cổ tay, từng món pháp khí xuất hiện, quang mang bắn ra bốn phía.
Nhưng hắn ta vừa lẫy ra nó đã lập tức bị kiếm ý chia năm xẻ bảy, tựa như phù dung sớm nở tối tàn.
Toàn Phụng Nhật vừa nôn ra máu vừa lấy pháp khí ra liều mạng ngăn cản.
Cuối cùng, sau khi tiêu hao bốn năm kiện pháp khí, áp lực mới nhẹ đi, kiếm quang mới biến mất.
Toàn Phụng Nhật thở mạnh. Nhìn thoáng qua bên cạnh, thấy đồng đội vần tái nhợt, vẫn chưa tỉnh hồn. Hắn ta hỏi.
“Bọn.... bọn họ đầu?”
Bọn họ còn có hai đồng bạn, thân là Luyện Hư kỳ sơ kỳ, không ngăn nổi kiếm quang của Kế Ngôn.
Lòng Toàn Phụng Nhật trầm xuống, nếu hai thú này vẫn lạc thế nào hắn ta cũng phải khóc một trận.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai hơi thở quen thuộc xuất hiện, hai đồng bạn xuất hiện phía xa xa, trong lòng Toàn Phụng Nhật nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù không ngăn được kiếm ý của Kế Ngôn, nhưng ít nhất cũng không bị Kế Ngôn giết.
Bọn họ vẫn là bốn người. Bỗng nhiên!
Ánh mắt Toàn Phụng Nhật đóng đinh lại, sau đó hắn ta trừng muốn rách mí mắt mà hét lớn: “Ngươi dám?”
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hai tên Luyện Hư kỳ Khuyển tộc kia, cười lạnh nói: “Đám chó con kia, các ngươi khỏe chứ?” Mặc Quân kiếm giơ lên rồi rơi xuống, tựa như kinh lôi giáng đất bằng. Kiếm quang sáng lên, kiếm ý lăn lộn, hiển thị rõ ràng bạo ngược.
Hai Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc vội vàng không kịp chuẩn bị chỉ có thể kêu lên thảm thiết rồi thân thể vỡ vụn, chia năm xẻ bảy.
Mặc Quân kiếm của Lữ Thiếu Khanh khẽ rung lên một cái, một sức mạnh vô danh nhập vào trong hư không.
Sau đó, cảm giác bi thương lại lần nữa càn quét mọi thú. Toàn Phụng Nhật khóc. Bi thương, bi thống, xúc động, hắn ta không thể ngăn được nước mắt của mình. “Không... không...”
Chớp mắt lại có hai thú vẫn lạc, Khuyển tộc lại bị đả kích. “AI”
“Ta liều mạng với ngươi!” Một Luyện Hư kỳ Khuyển tộc khác cũng sắp phát điên rồi, lộ ra bản thể muốn bổ nhào tới liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn lạnh lùng ngăn hai người lại: “Đối thủ của các ngươi là tai”
“Đáng chết. Giết hắn ta!” Hai mắt Toàn Phụng Nhật đỏ kè, như một con ác lang, hắn ta gầm thét lên: “Chém hắn ta thành muôn mảnh!”
Hung Trừ phía xa quát lớn: “Hỏng bét, mau đi ngăn cản bọn họ!”
Hung Trừ gấp đến mức lông gấu rối tung cả lên, trong lòng chửi ầm lên là tiểu tử hỗn đản.
Vốn tưởng rằng bốn thú Toàn Phụng Nhật liên thủ có thể giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một chút, vạn vạn lần không ngờ được tình cảnh của Toàn Dập lại lần nữa trình diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận