Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2045

Chương 2045Chương 2045
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chó ngốc, ngươi có nói không?” Lữ Thiếu Khanh lắc lắc tay mình, tia chớp màu đen nhảy múa theo, tràn ngập linh tính, Lữ Thiếu Khanh suy đoán: “Sẽ không phải gọi là Luân Hồi điện đấy chứ?”
“Ngươi đi chết đi!“ Xương Thần hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn chằm chằm tia chớp màu đen trong tay Lữ Thiếu Khanh, như đang tự thuyết phục mình: “Ngươi không thể có được thứ đồ như vậy, thứ đồ này không thể nào xuất hiện trong tay ngươi.”
“Sâu kiến, không xứng! Không sai, sâu kiến, ngươi đang giả thần giả quỷ.”
“Giả thần giả quỷ?” Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời đưa tay đặt lên vòng phòng hộ. Tia chớp màu đen như được ăng phúc, trong nháy mắt điện quang bắn ra bốn phía, bộc phát ra, bao phủ vòng phòng hộ bên trong. “Phụt!”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Bạch Thước, Xương Thần, vòng phòng hộ kiên cố như vỏ trứng gà phơi trăm ngàn năm, lặng lẽ nứt ra, hóa thành bột phấn tứ tán. Vòng phòng hộ bị đánh ra một cái lỗ lớn dễ như trở bàn tay, Xương Thần trực tiếp lộ ra trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh cầm theo kiếm đằng đằng sát khí xông vào: “Chó ngốc, ta tới chém chết ngươi.”
Sau khi Bạch Thước chấn kinh thì trở nên phấn chấn, tên khốn kiếp vẫn có chút tài năng.
Bạch Thước nhanh chóng khống chế Trấn Yêu Tháp đuổi theo.
Nhưng mà Bạch Thước vừa tiến vào trong vòng phòng hộ thì Luân Hồi vụ dày đặc nhanh chóng tràn ngập tới, giọng Xương Thần vang lên: “Sâu kiến, cuối cùng ngươi cũng tự động đưa tới cửa.” Giọng Xương Thần đã không còn sợ hãi và phần nộ ban nãy mà chỉ có đắc ý dào dạt. Khí tức kinh khủng tràn ngập. Áp lực cường đại như một ngọn núi Thái Sơn gắt gao ép trên người nàng ta, Bạch Thước bị ép cho không thể động đậy.
Dù nàng ta thân là pháp khí cấp tám cũng không thể động đậy. Luân Hồi vụ nồng đậm chung quanh một lần nữa hóa thành vòng phòng hộ kiên cố một mực vây Bạch Thước và Lữ Thiếu Khanh ở đây.
Hỏng bét, trúng kế.
Bạch Thước sắp khóc.
Đây là Xương Thần, không phải a miêu a cẩu.
Mình thân là lão tiên bối, sao có thể đánh mất chút tính cảnh giác này chứ?
Tiểu tử khốn kiếp thuận lợi phá vỡ vòng phòng hộ của Xương Thần khiến mình cũng vui mừng mà chủ quan theo. Thật đáng chết.
Trong lòng Bạch Thước tự kiểm điểm bản thân, cũng hiểu ra vì sao.
Cũng vì Lữ Thiếu Khanh có những hành động ngoài dự liệu cho nên nàng ta hi vọng, kết quả khiến nàng ta mất đi sự cẩn thận vốn có.
Thậm chí nàng ta còn quên mất nhắc nhớ một câu chú ý cạm bầy.
Đã thế nàng ta còn đần độn theo vào.
Mình thật đáng chết. Bạch Thước một lần nữa rống to trong lòng.
Thân là tiền bối, chủ quan sơ ý như vậy chẳng những mất mặt, hơn nữa còn đáng chết. Ánh mắt Bạch Thước nhìn về phía trước, Lữ Thiếu Khanh cũng giống nàng ta bị ép cho không cách nào động đậy. Xương Thần ở cách trước mặt hắn bốn năm mét, Lữ Thiếu Khanh bị ép tới mức miễn cưỡng ngồi xuống.
Nhưng khoảng cách như vậy đối với Bạch Thước mà nói như lạch trời, Lữ Thiếu Khanh cũng không thể nào rút ngắn khoảng cách với Xương Thần. Dù trên người Lữ Thiếu Khanh có tia chớp màu đen cũng vô dụng, Xương Thần dùng sức mạnh của mình khống chế Lữ Thiếu Khanh lại.
Đây là nghiần ép về cảnh giới, dù tia chớp màu đen lai lịch bí ẩn nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không thể dùng nó để đối phó với Xương Thần. Xương Thần là Hợp Thể kỳ, dù bị thương nghiêm trọng nhưng nó vẫn là cảnh giới Hợp Thể kỳ.
Lữ Thiếu Khanh chẳng qua chỉ là Luyện Hư kỳ, giữa hai bênh chênh lệch quá to lớn, khó mà vượt qua.
Vứt bỏ hết thảy những thứ lòe loẹt, trực tiếp dùng sức mạnh thuần túy trấn áp. “Vô lại.” Lữ Thiếu Khanh không cách nào động đậy, trực tiếp hét lên: “Đồ chó ngốc nhà ngươi, không biết võ đức.”
“Có dám thả ta ra, để ta chuẩn bị sẵn sàng không?” Bạch Thước trợn trắng mắt, tên ngây thơ này.
Xương Thần cười lạnh một tiếng: “Sâu kiến, ngươi chờ chịu chết đi.”
Luân Hồi vụ chung quanh đánh tới, nhưng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh cho nên mục tiêu chủ yếu của Luân Hồi vụ là Bạch Thước.
Bạch Thước bên này không thể không tập trung tinh lực ngăn cản sự xâm lẫn của Luân Hồi vụ.
Bạch Thước cảm thấy thân mình như rơi vào lò lửa, nhiệt độ kinh khủng không ngừng đánh tới, hết lần này đến lần khác ăn mòn thân thể của mình.
Bên ngoài Trấn Yêu tháp bắt đầu loáng thoáng xuất hiện đường vần màu đen.
Đường vân màu đen đang dần trở nên rõ ràng, phạm vi bắt đầu khuếch tán.
Bạch Thước trong lòng tuyệt vọng, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nàng ta cũng bị Xương Thần ăn mòn lần nữa. Chẳng lẽ không còn cách nào tốt hơn sao?
Bạch Thước cắn răng, ngẩng đầu nhìn lại, Luân Hồi vụ phiêu du bên người Lữ Thiếu Khanh, nhưng không làm gì được tia chớp màu đen trên người Lữ Thiếu Khanh, mỗi khi tới gần sẽ tiêu tán trong nháy mắt. Xương Thần cũng dứt khoát không để ý tới Lữ Thiếu Khanh, mà tập trung tỉnh lực tiếp tục thôn phệ tu sĩ yêu tộc.
Quang mang không ngừng vọt tới, chiếu rọi nơi này như ban ngày.
Quang mang màu trắng, màu lục đợt này nối tiếp đợt khác vọt tới cuối cùng tiến vào trong cơ thể Xương Thần. Trong lòng Bạch Thước càng thêm tuyệt vọng, nàng ta dường như có thể nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của các tu sĩ yêu tộc. Xương Thần đang thôn phệ tương lai của yêu tộc nhưng nàng ta lại bất lực.
Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên thêm lần nữa: “Xương Thần tiền bối, chúng ta thương lượng lại một chút được không?” Xương Thần nhìn cũng không thèm nhìn hắn, hết sức nghiêm túc thôn ph.
Thôn phệ giống như vòng xoáy gió lốc, môi thời mỗi khắc đều có tu sĩ yêu tộc kêu thảm vân lạc.
Bạch Thước thì nhíu mày, làm sao đột nhiên lại thay đổi thái độ rồi?
Ban nãy còn gọi là chó ngốc, giờ gọi người ta là tiền bối? Ngươi muốn làm gì?
Xương Thần không nói lời nào, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói, ngữ khí nhu hòa, thái độ ôn hòa: “Xương Thần tiền bối, ta nhận thua, ngươi để cho ta rời đi thế nào?”
“Ta có thể thề, lập tức rời đi quay đầu về nhà, tuyệt đối không dính dáng vào chuyện nơi này nữa.”
Bạch Thước tức chết, ngữ khí tốt thật, hóa ra là muốn cúi đầu nhận thua.
Thứ nhát cáy!
Còn không biết xấu hổ mắng chửi người ta nhát cáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận