Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 192 - Phiền phức tới



Chương 192: Phiền phức tớiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy nhiên khi hắn lật tới trang tiếp theo, sau khi đọc vài lần thì đột nhiên ngồi bật dậy.“Lữ Thiếu Khanh đệ tử thân truyền Thiên Ngự Phong Lăng Tiêu Phái và Đại đệ tử Hạ Ngữ Song Nguyệt Cốc rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.”“Hiện tại Hạ Ngữ đã tới Thiên Ngự Phong, nghe nói hai người đang ở cùng nhau.”“Vì Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ cố ý dịch dung ở lại đội chấp pháp hỗ trợ, có thể nhìn thấy rõ tình yêu sâu đậm.”“Theo suy đoán, lúc trước khi hai bên cùng thăm dò bí cảnh đã nảy sinh tình cảm...”“Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.”Lữ Thiếu Khanh nhìn nội dung trên đó mà đau đầu.Nội dung bên trên tổng kết lại một câu hắn và Hạ Ngữ có tình cảm, đang ở cùng nhau.Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn tên tác giả bài viết, móa nó, ẩn danh.Quan trọng hơn là.“Không thể nào chụp ta đẹp trai một chút sao?”“Còn tình yêu sâu đậm, Thiên Cơ cẩu đáng ghét, đừng để ta biết là ai, bằng không ta sẽ giết chết ngươi.”Lần này phiền toái rồi.Lữ Thiếu Khanh biết, phiền phức hắn sợ cuối cùng vẫn tới, hơn nữa còn phiền phức hơn trong tưởng tượng.Trước đây phiền phức hắn sợ nhất là người ta hiểu lầm hắn muốn theo đuổi Hạ Ngữ.Giờ thì hay rồi, bài viết này vừa xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng không phải hắn muốn theo đuổi Hạ Ngữ, mà là đã có được Hạ Ngữ rồi. Những kẻ đang theo đuổi Hạ Ngữ kia chắc chắn sẽ phát điên.Lữ Thiếu Khanh cầm Thiên Cơ Bài, bắt đầu cân nhắc xem nên ứng đối với phiền phức sắp ập tới như thế nào.Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn đưa ra quyết định.Nên tránh được thì phải tránh đi.Không thể trêu vào, không thể trêu vào.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cảm thán.Nhưng bên này khi hắn vẫn chưa cân nhắc xong nên đi đâu để tránh sóng gió thì phi kiếm truyền thư của chưởng môn đã tới.Lữ Thiếu Khanh theo thói quen định trả ngược trở về.Phi kiếm không cho hắn cơ hội này, vừa bay đến trước mặt hắn, giọng nói tức giận của chưởng môn lập tức vang lên.“Tiểu tử khốn kiếp, chuyện ngươi gây ra, giờ ngươi lập tức đi xử lý cho ta.”Sau khi xem hết tin tức chưởng môn truyền đến, mặt mũi Lữ Thiếu Khanh trắng bệch.Cổng lớn Lăng Tiêu Phái đã bị chặn.Đám người theo đuổi Hạ Ngữ đã chặn kín cổng lớn Lăng Tiêu Phái, yêu cầu Lăng Tiêu Phái đưa ra câu trả lời chính xác.Chưởng môn lệnh cho Lữ Thiếu Khanh đi xử lý cho xong chuyện này.“Ngươi không xử lý xong ta lột da ngươi!”Chưởng môn để lại một câu ngoan độc, thần niệm biến mất.“Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!”Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: “Ta còn oan hơn Đậu Nga mà.”“Ta đã trốn ở đây rồi, sao phiền phức vẫn tìm đến tận cửa vậy?”Lúc này, Tiêu Y cũng gấp vội vàng chạy tới.Người chưa tới giọng đã tới trước: “Nhị sư huynh, chuyện lớn, chuyện lớn không hay rồi.”Tiêu Y chạy rất vội vàng, mái tóc bình thường chăm chút rất kỹ giờ đã rối bời.Tiêu Y chạy đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, chưa kịp lấy hơi đã kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, xảy ra chuyện lớn rồi, gian tình của huynh và Hạ Ngữ sư tỷ bại lộ rồi.”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, thưởng vào đầu nàng ta vài viên hạt dẻ rang đường.“Còn nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận ta gõ chết muội.”Tiêu Y ôm đầu, nước mắt rưng rưng.Tiểu Hồng trên tàng cây chỉ vào Tiêu Y cười to không thôi.Lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa chịu nhớ chứ?Không biết giờ Đại Ma Vương đang tức giận sao?Sao ngươi còn dám chọc hắn.Tiêu Y ôm đầu thận trọng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh, huynh cũng biết rồi?”“Bên ngoài giờ đang ồn ào lắm.”Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng căng thẳng lắm.“Không phải chỉ chặn cửa sao? Bọn hắn dám giết vào à?”Tiêu Y không kìm được vô cùng bội phục, thái sơn trước mặt sắp sập rồi mà hắn vẫn không đổi sắc, nàng ta thử thăm dò: “Nhị sư huynh, huynh không định ra mặt à?”Tiêu Y cảm thấy, với tính cách của Nhị sư huynh nàng ta thì làm rùa đen rụt đầu cũng sẽ chẳng chút thẹn thùng.Hắn trốn ở Thiên Ngự Phong này, đợi chuyện kết thúc mới mò đầu ra cũng không phải không có khả năng.Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, nếu như không có phi kiếm truyền thư kia của chưởng môn, làm một rùa đen rụt đầu thì đã sao?Đáng tiếc, chưởng môn đã phá hỏng đường lui của hắn.“Phiền phức, phiền phức, thật sự là phiền phức ngập trời.” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa ngửa mặt lên trời thở dài: “Nghiệp chướng, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”Tiêu Y an ủi Lữ Thiếu Khanh, cục cưng tri kỷ vào vai: “Sư huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, chắc chắn là mấy con chó săn Thiên Cơ đáng ghét kia thấy gì đó nên mới viết linh tinh như vậy.”“Cha ta cũng vậy, ở ngoài tìm mẹ nhỏ cho ta, cuối cùng bị chó săn Thiên Cơ tiết lộ làm nương ta nện cho một trận.”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người cục cưng tri kỷ, ánh mắt khó nắm bắt khiến Tiêu Y không kìm được rụt cổ một cái.“Nhị sư huynh, huynh, huynh định làm gì?”“Muội, muội còn nhỏ...”“Ta thèm vào!” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nổi giận giơ tay lên định thưởng cho nàng ta vài cái đánh nhưng nghĩ lại, cốc đầu vẫn tương đối dễ chịu hơn.Lữ Thiếu Khanh vừa cốc đầu Tiêu Y vừa nổi giận mắng: “Cái đầu heo của muội đang nghĩ gì vậy?”“Khốn kiếp, có phải do muội mật cáo không? Nếu phải hôm nay ta quân pháp bất vị thân, thanh lý sư môn bại hoại.”Trong lòng Tiêu Y thấy oan uổng, mấy chuyện thế này sao nàng ta có thể làm được, dù nàng ta cảm thấy như vậy cũng khá ổn: “Nhị sư huynh, oan uổng quá, ta không biết gì hết.”Cú vài cái, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy mệt.Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngừng lại, ôm đầu hỏi lần nữa: “Nhị sư huynh, bây giờ huynh định làm như thế nào?”Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy nàng ta một mình quay về liền hỏi một câu: “Hạ Ngữ sư tỷ đâu?”Thấy Lữ Thiếu Khanh hỏi Hạ Ngữ, nàng ta thông minh đoán ra tâm tư Lữ Thiếu Khanh, nói: “Hạ Ngữ sư tỷ đã bị người của Song Nguyệt Cốc gọi về rồi.”“Nhị sư huynh, huynh muốn Hạ Ngữ sư tỷ ra mặt nói thay à?”Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, để Hạ Ngữ người trong cuộc đứng ra nói rõ chuyện này là tốt nhất, huống hồ.“Hạ Ngữ sư tỷ từng nói, nếu xảy ra phiền phức tỷ ấy sẽ giúp ta giải quyết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận