Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2076

Chương 2076Chương 2076
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Tiêu Y há to mồm, ngạc nhiên nhìn qua phía trước.
Ở nơi đó, một mảnh hư không, tất cả mọi thứ vùng không gian kia đầu đã biến mất hầu như không còn. Không khí, bùn đất, ngay cả ánh sáng cũng biến mất cùng.
Chỗ ấy đã thành một mảnh hư vô, chốn hỗn độn, giống như về với trạng thái thiên địa sơ khai.
Đại sơn hùng vĩ cao lớn như thần sơn đã bị chém thành hai đoạn. Mặt cắt trên dưới bóng loáng bằng phẳng, đứng xa xa đối nhau, làm thế nào cũng không nối lại được.
“Nhị sư huynh, cái này.”
Tiêu Y trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Một kiếm như đã chặt đứt một thế giới.
“Kiến thức hạn hẹp!” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ như Tiêu Y là một đồ nhà quê: “Ngậm cái miệng muội lại, đừng trưng cái dáng vẻ chưa thấy qua sự đời đó ra nữa, mất mặt.” Tiêu Y ngậm miệng lại, xoạch hai lần, sau đó mới hỏi: “Nhị sư huynh, Đại sư huynh làm sao làm được?”
Biết một kiếm kia của Kế Ngôn rất mạnh, nhưng không ngờ mạnh đến tình trạng này. Đây chính là ngọn núi có trận pháp cấp bảy bảo hộ lại bị một kiếm chặt đứt ngang, đoạn ở giữa bị giảo sát không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Chặt đứt quy tắc, có cái gì kỳ quái đâu?” Dáng vẻ đương nhiên của Lữ Thiếu Khanh kia khiến Tiêu Y bất lực chửi thầ.
Loại lời này cũng chỉ có mình Nhị sư huynh nói được.
Ngữ khí nhẹ nhàng, không quan trọng.
Đổi người khác mà nói, sợ là sẽ bị người ta tưởng đang làm màu nên bị đánh chết mất.
“Âm ầmƒ”
Đại trận cấp bảy cũng không chống lại được một kiếm này của Kế Ngôn, chém đứt đại sơn, đại trận cấp bảy bị phản phệ.
Sau khi quang mang nhấp nháy kịch liệt thì bắt đầu phát sinh bạo tạc.
Bạo tạc kịch liệt khiến thiên địa chấn động theo.
Phượng thành trên đỉnh núi bắt đầu chấn động, sau đó nghiêng một bên.
Người ở Phượng thành mặt còn sững sờ, kiếm quang kinh khủng vừa rồi chợt lóe lên, kiếm ý sắc bén phóng lên tận trời khiến các tu sĩ yêu tộc Phượng thành còn chưa kịp phản ứng.
Tất cả mọi người còn đang nghi hoặc, không biết chuyện gì xảy ra.
“Vừa rồi, là cái gì?”
“Ảo giác sao? Các ngươi cũng cảm thấy à?”
“Trời ạ, hẳn là có ai muốn tới tiến đánh Phượng thành chúng ta?”
“Đám tấu thú bò sát cắc ké đến báo thù sao?”
“Yên tâm đi, có núi Ngô Đồng ở đây, tẩu thú bò sát cắc ké không lên nổi đâu.”
“Cũng đúng, Phượng thành chúng ta mạnh nhất thiên hạ, là nơi an toàn nhất, vĩnh thế không ngã.”
Ngay vào lúc đám người Phượng thành đang nghị luận âm T, bỗng nhiên bọn hắn cảm nhận thấy Phượng thành bắt đầu chấn động. Đầu tiên là run rẩy rất khẽ, tiếp đến là như động đất cấp mười hai, hơn nữa còn chấn động càng ngày càng mãnh liệt.
“Sao, chuyện gì xảy ra?” “Xảy ra chuyện gì?”
“Động đất sao? Trời ạ, mặt đất như muốn nghiêng một bên rồi.” Xoạt xoạt, xoạt xoạt.
Mặt đất xuất hiện vết nứt, từng đường này đến đường nọ như vết sẹo xấu xí nhất đang không ngừng lan tràn khắp mặt đất Phượng thành. Vô số phòng ốc sụp đổ, từng đỉnh núi bên trên Phượng thành sụp đổ, bụi mù đầy trời cuồn cuộn.
Các tu sĩ yêu tộc rất hoảng sợ, nhao nhao xông lên trời, nhìn Phượng thành bắt đầu nghiêng, sụp đổ, chậm rãi rơi xuống dưới.
Cuối cùng có người phát hiện không ổn, hét lên một tiếng: “Núi Ngô Đồng, đứt, đứt rồi.” Âm thanh bén nhọn, tràn đây kinh ngạc.
Từng bóng người xông lên trời, khi bọn hắn nhìn thấy núi Ngô Đồng thật sự bị người ta chặt đứt ngang, tất cả mọi người sợ choáng váng.
Là dạng tồn tại gì mới có thể chém đứt ngang núi Ngô Đồng được bọn hắn coi là Thần sơn của yêu tộc chứ? Tộc Phi Cầm đắc tội ai sao? Là tộc Tẩu Thú trả thù sao? Có người sau khi hết khiếp sợ, phẫn nộ gầm thét: “Bảo vệ Phượng thành, bảo vệ.”
Vô số tu sĩ xông lên trời, lần lượt lao về phía Phượng thành chậm rãi ngã xuống. Bọn hắn muốn ngăn cản Phượng thành ngã xuống, ngăn cản Phượng thành hủy diệt.
Nhưng trọng lượng Phượng thành đâu chỉ ức vạn cân, cho dù là Luyện Hư kỳ tới cũng không đỡ được chứ đừng nói chi những tu sĩ yêu tộc Hóa Thần kỳ, Nguyên Anh kỳ này. Các tu sĩ này tiến đến dùng đủ các thủ đoạn, không ngừng ngăn cản, cuối cùng bị sức mạnh cường đại vô song va chạm cho phun ra máu tươi.
Cuối cùng tất cả mọi người không thể không từ bỏ, trơ mắt nhìn Phượng thành sụp đổ, từ từ đi tới hủy diệt.
Âm thành ầm ầm vang vọng đất trời, Phượng thành không ngừng nghiêng, không ngừng rơi xuống, bùn đất bên trên vỡ vụn từng tầng, vỡ ra.
Các tu sĩ tộc Phi Cầm nhìn Phượng thành từ trên trời rơi xuống, xông phá tâng mây, như mất khống chế nện xuống thế giới này. Những tu sĩ bên dưới chạy được bao xa chạy bấy xa, sau đó sợ hãi nhìn tòa thành thần thánh trong lòng họ rơi xuống.
Tảng đá, cục gạch, cây cối các loại không ngừng từ trên trời rơi xuống, như mưa to, không ngừng nện ở trên mặt đất.
“Đáng chết.” Có người ngửa mặt lên trời thét dài: “Rốt cuộc là ai?”
“Đạo chích ra đây, ta muốn liêu mạng cùng ngươi!”
“Hủy Thánh Thành ta, ta và ngươi không đội trời chung!” Cũng có người khóc trời đập đất, quỳ kêu rên không thôi. “Trời ạ, tộc Phi Cầm sắp hủy diệt sao?”
“Phượng thành hủy, tộc Phi Cầm chúng ta xong rồi!” “Trước nay Phượng thành chưa hề ngã xuống như thế, chúng ta xong!”
“Phụt. Ta hận.”
Không khác gì tộc Tẩu Thú bên kia, người tộc Phi Cầm cũng không cách nào tiếp nhận được việc Phượng thành bị hủy, gào thét, thổ huyết, hôn mê.
Tất cả mọi người cảm thấy trời sập.
Cuối cùng, Phượng thành rơi mạnh xuống mặt đất trong ánh mắt không thể tin được của tu sĩ tộc Phi Cầm.
Lực trùng kích cường đại khiến đại địa run rấy, lại một lần nữa nhấc lên động đất cấp 12.
Từng khe nứt lan tràn, núi Ngô Đồng cũng bị liên lụy. Bạo tạc càng thêm lợi hại, giống như có người đang đánh ra pháp thuật từ bên trong. Nội bộ của tòa núi Ngô Đồng bắt đầu vỡ tan, sụp đổ. Trong tiếng âm ầm, bụi đất tung bay, đồng thời còn có một bóng đen từ trong bạo tạc xuất hiện, bay thẳng chân trời.
“A?”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chớp động, đồng thời nhìn về một hướng, bọn hắn chú ý tới bóng đen này. Bóng đen tốc độ rất nhanh, động tác rất nhẹ, tu sĩ Hóa Thần kỳ trở xuống căn bản không phát hiện được. Lữ Thiếu Khanh chú ý tới bóng đen này, nhếch miệng lên: “Người quen biết cũ, hừ, lần này xem ngươi trốn nơi nào?”
Tiêu Y bên này đang thưởng thức pháo hoa xa xa, chợt nghe thấy lời này, ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi: “Nhị sư huynh, ai?”
Yêu tộc nơi này còn có người quen khác của Nhị sư huynh sao?
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh không trả lời nàng, mà là sải bước ra, đuổi sát bóng dáng màu đen kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận