Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2113: Chương 2113

Chương 2113: Chương 2113Chương 2113: Chương 2113
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Con mắt Kế Ngôn vẫn không nháy lấy một cái, cơ thể vẫn bay thẳng lên trên, để mặc thiểm điện rơi lên người mình.
“Phập!”
Thiểm điện ở trong phạm vi trăm trượng quanh cơ thể Kế Ngôn liền biến mất, không cách nào đột phá được phòng ngự của Kế Ngôn.
Nhưng sức mạnh mang tới vẫn nặng nề rơi lên người Kế Ngôn khiến Kế Ngôn thổ huyết, thân thể cũng ngưng lại. Đồng thời, hai đạo kiếp lôi hóa thành thần long đã oanh sát tới, một lần nữa bao phủ lấy Kế Ngôn.
Lần này, đám người cố gắng mở to hai mắt, đồng thời điều động thần thức, muốn để cho mình thấy rõ ràng Kế Ngôn ứng đối ra sao.
Nhưng đối với mấy người Ngu Sưởng chỉ là Hóa Thần kỳ, mắt bọn hắn có mở lớn đến mấy cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Trong mắt bọn hắn chỉ có thiểm điện đầy trời, lấp lánh chướng mắt, khiến mắt bọn hắn đau nhức rơi lệ. Cho dù là Kha Hồng Luyện Hư kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đại khái.
Chỉ có Lữ Thiếu Khanh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi, mắng một câu: “Em gái ngươi!”
Trong lôi quang, bóng dáng Kế Ngôn hóa thành hư vô, giống như biến mất khỏi thế giới này, tiến vào một chiều không gian khác.
Nhưng phong mang không giảm, chỗ bộc phát ra kiếm ý vân tồn tại như cũ. Vô số lôi quang thiểm điện bị kiếm ý giảo sát.
Tương tự, kiếm ý cũng bị lôi quang mãnh liệt kéo đến thôn ph.
Chỗ không ngừng va chạm bộc phát ra năng lượng kinh khủng có thể xé người ta thành mảnh nhỏ trong đó. Kế Ngôn lại tách mình đi, để mình thoát khỏi thế giới này nhưng vẫn để kiếm ý lại chiến đấu.
Tại Yêu giới, Kế Ngôn đã có thể chém đứt quy tắc thên địa. Bây giờ, hắn ta tiến thêm một bước lĩnh ngộ, biến mình thành một phần quy tắc, chặt đứt mình khỏi thế giới này. Đồng thời mặc dù tách rời khỏi thế giới này nhưng kiếm ý lưu lại vân đang chiến đấu, đồng thời cũng là cầu nói để hắn ta trở và.
Lữ Thiếu Khanh nhìn mà cạn lời.
Tựa như trước đó, lĩnh ngộ lĩnh vực, cũng là lĩnh vực chiến đấu.
Dùng công thay thủ. Hiện tại cũng giống như vậy, cho dù là phòng ngự, cho dù là ngăn cản, Kế Ngôn cũng phải đem kiếm vươn ra đâm thêm vài kiếm.
“Quá vô lại!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn lại có mấy phần hâm mộ, một chiêu này, hắn cũng thích.
Bản thể của mình trốn đi nhưng kẻ địch không cách nào đối phó mình, vân phải chiến đấu cùng với mình. Nhưng mài
Chẳng qua cũng chỉ giữ vững được trong khoảng thời gian chừng năm hô hấp, Kế Ngôn không thể không từ hư vô bước ra, một lần nữa hiển hiện ở thế giới này.
Khí tức Kế Ngôn một lần nữa giảm lớn.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nói thầm: “Xem ra tiêu hao rất lớn nhỉ.”
Kế Ngôn một lần nữa quơ Vô Khâu kiếm, chiến đấu cùng lôi kiếp chung quanh.
Mà hắn ta đã có thể đánh bất thân thắng bại với kiếp lôi, chưa đến mức thế cục nghiêng sang một bên.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu: “Né tránh công kích trí mạng ban đầu, sau đó thì cũng chẳng còn gì đáng quan tâm nữa.”
Cuối cùng, Kế Ngôn mặc dù bị kiếp lôi đánh nhưng hai đạo kiếp lôi cũng tiêu tán dưới công kích của hắn ta. Kế Ngôn vượt qua đạo kiếp lôi thứ bảy.
Nhưng, Kế Ngôn cũng phải trả cái giá không hề nhỏ, thương thế không khác gì mấy lúc trước đối phó với Xương Thần.
Thiều Thừa nhìn thấy lo lắng không thôi. Ông cũng giống như Ngu Sưởng, đang cầu khẩn: “Đừng giơ kiếm nữa, nghỉ ngơi một lúc đã.”
Nhưng Kế Ngôn không nghe được lời cầu nguyện của bọn hắn, ngẩng đầu nhìn kiếp vân trên bầu trời, biểu cảm trở nên càng thêm kiên định, một lần nữa chậm rãi giơ Vô Khâu kiếm lên.
Kiếp vân lại đột nhiên dừng lại, thậm chí, ngay cả thiểm điện trên không trung đầu biến mất, đen nghịt dừng lại trên trời.
Nhưng mài Tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự phân nộ của kiếp vân.
Tất cả mọi người biết đây là bình yên trước bão táp.
Quả nhiên!
Hơi dừng lại một chút, nương theo tiếng nổ lớn bộc phát, cả trời đất đều đang run rầy. Sau một khắc, vô số tia chớp màu trắng ầm vang rơi xuống, thiên địa một mảnh trắng xoá, thành một thế giới lôi điện.
Kế Ngôn trong nháy mắt liền bị vô số thiểm điện bao phủ. Hắn ta giống như một con sâu kiến không biết tự lượng sức mình, xâm nhập thế giới lôi hải.
Ở trong đó gian nan bôn ba, mỗi một đạo thiểm điện đều tràn đầy uy lực đáng sợ.
Bọn chúng giống như thực nhân ngư, không ngừng khởi xướng tiến công về phía sâu kiến không biết tự lượng sức mình, thề phải xé nát con kiến cỏ này.
Từng đạo thiểm điện rơi xuống, mỗi một đạo thiểm điện đều có sức mạnh xé rách được thế giới này. Sức mạnh đáng sợ không ngừng tràn ngập, không gian cả vùng đều đang sụp đổ, gây dựng lại.
Hai loại sức mạnh tương phản không ngừng tràn ngập, va chạm, tiến tới và bắn ra sức mạnh càng thêm đáng sợ.
Những sức mạnh này quấn lên Kế Ngôn, hắn ta bước đi vô cùng khó khăn,
Mỗi khi hắn ta tiến lên một bước đầu phải trả cái giá thật lớn.
Huyết dịch màu đỏ tươi phun ra, hóa thành huyết vụ, sau đó biến mất trong thiểm điện vô tận.
Nhưng đấu chí trên người Kế Ngôn càng thêm tăng vọt, ý chí chiến đấu dày đặc dường như phá xác lao ra.
Ánh mắt của hắn ta sắc bén, nhìn chòng chọc vào kiếp vân trên trời, đó mới là đích đến của hắn ta.
Dù trên đường đi có nhiều trở ngại mấy, nhiều khúc chiết mấy, hắn ta cũng sẽ kiên định không thay đổi đánh về phía điểm đích.
Sau khi phun ra mấy ngụm máu tươi, khí tức của Kế Ngôn không giảm mà còn tăng, cả người như biến thành một thanh trường kiếm sắc bén lại một lần nữa xông lên trời.
“Âm ầm!”
Trong kiếp vân vang lên một âm thanh trầm muộn.
Tiếp theo, một cỗ cảm giác huyền diệu truyền đến, thiên địa như khẽ run lên, không gian chung quanh tạo nên một cỗ ba động, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Sau một khắc, trước mắt mọi người hoa lên, vô số thiểm điện biến mất, trong không khí rơi xuống hoa vũ xán lạn. Hoa tươi tiên diễm tịnh lệ, xán lạn rực rỡ, hương khí tràn ngập thiên địa, từng tiếng tiên nhạc tấu vang.
Thành, thành công?
Độ kiếp thành công?
Cho dù là Kha Hồng cũng trừng to mắt, không thể tin được một màn này.
Tường hòa yên bình, thiên địa cùng vui.
Tiên nhân tấu nhạc, tiên âm từng đợt.
Thiều Thừa vừa mừng vừa sợ: “Thành công không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận