Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2132: Chương 2132

Chương 2132: Chương 2132Chương 2132: Chương 2132
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Chiêm Quý khóc, khóc thật rồi.
Vì sao trong nhân tộc có loại tồn tại này?
Hắn ta muốn cầu xin Lữ Thiếu Khanh giết mình.
Chiêm Quý cũng muốn tát mình mấy cái, trước đó cái miệng sao phải tiện vậy? Đây chính là hậu quả của miệng tiện.
Không còn cách nào khác, Chiêm Quý chỉ có thể mang theo gương mặt sưng tấy lại đi tìm người. Mà bên ngoài, tu sĩ ma tộc cho rằng Gia Cát Huân đi vào, đại thế đã định, hưng phấn vô cùng.
Lớn tiếng trào phúng, khinh bỉ tu sĩ nhân tộc: “Nhân loại yếu đưới, người các ngươi chất chắc rồi.”
“Đúng đấy, còn anh hùng nhân tộc? Ta thấy là cầu hùng nhân tộc, ha ha.”
“Chờ lẫy đi, Gia Cát Huân tiểu thư tiến vào, cầu hùng của các ngươi sẽ quỳ ra.”
Tu sĩ ma tộc hưng phấn hò hét, thần sắc dữ tợn, đang mong đợi cảnh tượng khiến bọn hắn phấn chấn xuất hiện. Song khi Chiêm Quý gương mặt càng sưng xuất hiện, lại vội vàng rời đi, tu sĩ ma tộc bên này lặng ngắt như tờ. Chiêm Quý lại rời đi, bên trong vân mịt mờ sương trắng như tiên khí.
Nhưng lại khiến cho trái tim các tu sĩ Ma tộc lạnh buốt.
Tu sĩ Ma tộc há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
Thế này là sao?
Gia Cát Huân đi vào bị bắt rồi à? Hay bị giết rồi?
Đông đảo tu sĩ Ma tộc vừa sợ vừa giận, rất muốn đi vào trong xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chiêm Quý đáng chết, không hé lộ chút gì được sao?
Các tu sĩ Ma tộc lặng ngắt như tờ, tu sĩ nhân tộc thì hoan hô rộ lên.
Giống như các tu sĩ Ma tộc vừa rồi, hưng phấn hò hét ngửa mặt lên trời mà rú lên. “Ha ha, thế nào?” “Đám chó con Ma tộc kia, không phải các ngươi nói đại cục đã định sao?”
“Thế nào? Ha hal”
“Anh hủng nhân tộc, quả nhiên là anh hùng của chúng ta.”
Tu sĩ nhân tộc vô cùng phấn chấn, nhao nhao gầm thét lên với tu sĩ Ma tộc.
So ra tu sĩ nhân tộc đông hơn tu sĩ Ma tộc rất nhiều, âm thanh cuồn cuộn, thanh thế to lớn, chăng mấy chốc đã lan rộng khắp nơi.
Bên Nhữ thành càng lúc càng nhiều người biết chuyện này hơn.
Thậm chí, các thế lực của năm nhà ba phái cũng nhận được tin tức.
Có người đang ra tay với người của Ma tộc.
Càng nhiền người nhìn về phía này hơn.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu nghe tiếng gầm cuồn cuộn bên ngoài mà hơi tái mặt. Có vẻ như mọi chuyện huyên náo hơi lớn rồi.
Cả người của gia tộc ẩn thế bên Ma tộc cũng đều tới. Giản Bắc Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lại ngồi xổm trước mặt Gia Cát Huân, cười tủm tỉm hỏi nàng: “Cô nàng này, ngươi tên Gia Cát Huân à?”
Gia Cát Huân lạnh lùng quay đầu đi, không muốn trả lời Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta chỉ hận mình đã bị khống chế, nếu không nhất định sẽ phải liều mạng với hắn.
Nàng ta không muốn nói nhảm mà chỉ âm thầm cố gắng, dự định phá vỡ cấm chế của Lữ Thiếu Khanh rồi tiếp tục liều mạng với hắn. “Trư ca, đừng có im thế chứ.” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười nói: “Tới đây, chúng ta tâm sự nào.”
Gia Cát Huân dứt khoát nhắm mắt lại.
Vừa rồi ngươi bảo ta ngậm miệng, giờ lại muốn nói chuyện với ta?
Nam nhân, đặc biệt là nam nhân nhân tộc, không một ai tốt!
“Không để ý đến ta đúng _ không?” Lữ Thiếu Khanh vây tay với Tiêu Y gọi nàng tới: “Lại đây, lải nhải với nàng ta cho ta, hỏi tình hình xem thế nào.”
“Tình hình thế nào?” Tiêu Y không rõ.
“Gia tộc ẩn thế đó, muội không tò mò à?” Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, thuận miệng trả lời: “Còn nữa, hỏi nàng ta chút chuyện trong nhà xem.”
Lý nãi nãi, gia tộc ẩn thế, nghe thôi cũng thấy trâu bò rồi.
Trước đó khi ở Ma tộc hắn từng nghe nói đến rồi nhưng chưa bao giờ nghe cụ thể. Chỉ sợ là có cất giấu mười vị tám vị Hợp Thể kỳ ở đó, nên phải hỏi cho rõ ràng.
Bên này Tiêu Y nghe xong, suy nghĩ lập tức lan ra.
Dịch não màu vàng bắt đầu xuất hiện, tự động phiên dịch lời Lữ Thiếu Khanh.
Hỏi chút chuyện trong nhà? Nhị sư huynh muốn làm gì? Vừa thấy đã yêu à?
Vị Ma tộc này nhìn cũng rất xinh đẹp nhỉ.
Thân hình cao lớn, đầy cảm giác an toàn. Ồ, nhất định là như vậy.
Ta phải cố gắng thật tốt, không thể khiến Nhị sư huynh thất vọng.
Kết quả là, Tiêu Y ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm chào hỏi Gia Cát Huân: “Gia Cát tỷ tỷ, chào tỷ, ta tên Tiêu Y, vị vừa nãy tiếp xúc thân mật với tỷ là Nhị sư huynh của ta.”
Gia Cát Huân chẳng thèm để ý, tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiêu Y không được trả lời nhưng không hề tức giận mà tiếp tục nói: “Gia Cát tỷ tỷ, tỷ đến từ gia tộc ẩn thế phải không? Có thể kể một chút sự lợi hại của gia tộc ẩn thế không?”
Không quan tâm.
Tiêu Y lầm bẩm: “Không thể nào, người của gia tộc ẩn thế lại nhát gan thế à? Lợi hại gì đó đều là nói phét hay sao?” “Bị dọa đến mức không nói nổi nữa rồi? Nhát gan thế này, sẽ không tè ra quần chứ?”
Gia Cát Huân nhướn mày, mở to mắt, phát hiện Tiêu Y đang nhìn chằm chằm nửa thân dưới của mình.
Nàng ta tức giận mắng: “Vô sỉ" Tiêu Y cười ồ lên một tiếng, nhìn Gia Cát Huân cười lên: “Gia Cát tỷ tỷ, ta còn tưởng tỷ bị câm điếc đó.”
“Ngươi mới câm điếc ấy, cả nhà ngươi đầu là câm điếc.” Gia Cát Huân rất giận, nhân loại đáng ghê tởm.
“Ngươi tức giận làm gì?” Tiêu Y cười hì hì: “Đừng nóng giận, nữ nhân tức giận dễ có nếp nhăn.”
“Hừ!”
Gia Cát Huân lạnh lùng hừ một tiếng: “Có gan thì thả ta ra, cùng ta đường đường chính chính đánh một trận.” “Được rồi, đường đường chính chính ngươi cũng không phải đối thủ của Nhị sư huynh ta.” Tiêu Y phất phất tay.
Gia Cát Huân không tin, căm hận nói: “Ngươi bảo hắn có gan thì thả ta ra, phải đánh mới biết được.”
Nói đùa, ta đường đường là đệ tử dòng chính của đại gia tộc ẩn thế, là một trong những thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, mà không phải là đối thủ của một nhân loại yếu đuối sao? “Nếu không phải đánh lén, căn bản hắn không phải là đối thủ của ta.”
“Đúng, đúng.” Tiêu Y gật đầu: “Đánh lén mà, ngươi không phòng được cũng là bình thường.”
Dù có đường đường chính chính ra tay ngươi cũng không phòng được vậy.
“Tới đây, chúng ta tâm sự nhé, lát nữa ta sẽ cầu xin Nhị sư huynh giúp ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận