Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2147: Chương 2147

Chương 2147: Chương 2147Chương 2147: Chương 2147
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh mỉm cười, không tức giận, cũng không có ý muốn giúp Mị Càn
Hắn ta thay đổi chủ đề:
“Hôm nay dòng chính ba đại gia tộc cùng ta tới đầy là hi vọng ngươi không nên quá đáng, thả người đi.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Mộc Vĩnh với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi muốn làm gì? Đầu óc bị lừa đá rồi à?”
“Thả người, có thể, linh thạch đầu? Không có linh thạch, đừng mong ta thả người.” Nói đùa à, tam gia tộc cứt chó gì đó, cho dù là ngũ gia tam phái đầu tới ta cũng không sợ.
Sau đó, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Ngao Đức.
Trong lòng Ngao Đức kinh hãi, toàn thân kéo căng, như lâm đại địch.
Mấy câu của Lữ Thiếu Khanh đã có thể khiến Mị Càn thổ huyết, hắn ta còn kém Mị Càn một chút, hắn ta sợ mình không chống đỡ được.
Lữ Thiếu Khanh nói với Ngao Đức và MỊ Càn: “Các ngươi bị làm sao vậy?”
“Mộc Vĩnh giết trưởng lão Ngao gia và MỊ gia các ngươi, thế mà các ngươi không tìm hắn báo thù lại tới đây làm chó cho hắn?”
“Là ngươi.” Ngao Đức hận đến cắn răng: “Là ngươi giết hai vị trưởng lão Ngao gia của ta.”
Mộc Vĩnh bên này kỳ quái, không kìm được hỏi Ngao Đức: “Chuyện gì xảy ra?”
Con mọe nó ta giết trưởng lão Ngao gia lúc nào.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, chỉ vào Mộc Vĩnh kêu to: “Dám làm không dám nhận, không phải nam nhân. Tên không có ma trứng, ngươi là một tên thái giám ma tộc.”
Lông mày Mộc Vĩnh giật giật có kích động muốn tiến lên xé miệng Lữ Thiếu Khanh. Công Tôn Từ bên này kể đại khái lại tình hình một lượt: “Hơn ba mươi năm trước, hai vị trưởng lão cùng Mị gia một vị trưởng lão Ngao gia bị giết, theo phán đoán là chết trên tay hắn.”
“Lúc ấy có đồn rằng do một người tên Mộc Vĩnh làm.” “Tuy nhiên mọi người đầu biết là hắn làm, hơn nữa hắn cũng đã từng sử dụng cái tên Mộc Vĩnh này.”
Thời gian trôi qua rất lâu, hơn nữa trưởng lão Ngao gia Mị gia bị người ta giết chết không phải chuyện vẻ vang gì cho nên rất nhiều người không dám nhắc tới, cũng dần dần quên đi.
Mộc Vĩnh đến đây sưu tập tình báo về Lữ Thiếu Khanh cũng không sưu tập được tình báo phương diện này. Sau khi Mộc Vĩnh nghe xong tức đến lệch mũi, cuối cùng cũng không duy trì được gương mặt lạnh nhạt nữa. Hắn tức giận tới mức cắn răng: “Tiểu tử khốn kiếp.”
Lữ Thiếu Khanh từng có tiền lệ, lúc ở ma giới cũng dùng tên Trương Chính.
Vừa hay, ma tộc bên này cũng có một đệ tử Quy Nguyên Các trong nhân tộc tên Trương Chính đầu quân, hơn nữa còn có mâu thuẫn với Lữ Thiếu Khanh từ rất sớm.
Hắn ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại hèn hạ như vậy, không dùng tên Trương Chính mà dùng tên của hắn ta để làm chuyện xấu.
“Tiểu tử hèn hạ!” Mộc Vĩnh vừa tức vừa kinh hãi, tên tiểu tử hèn hạ khốn kiếp này sẽ không giương cờ hiệu của ta đi đùa giỡn phụ nữ gì đó chứ? Nếu không, một đời anh danh của hắn ta sẽ bị hủy sạch. Từng gặp người hèn hạ nhưng chưa từng gặp người hèn hạ như vậy.
Thật là đáng chất.
Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý: “Cái gì? Ngươi dám nói ta hèn hạ?”
“Thứ chết nhát ngươi, dám làm không dám nhận, ta khinh bỉ ngươi.”
Mộc Vĩnh tức đến mức mũi càng lệch hơn: “Rốt cuộc là ai dám làm mà không dám nhận?”
Dùng tên của ta đi làm chuyện xấu, ngươi còn nói lý? Sau khi Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Mộc Vĩnh xong lại đi khinh bỉ ba người Mị Càn: “Ba nhà các ngươi thật đê tiện, làm người không làm, nhất định phải đi làm chó cho kẻ thù.” “Đi theo một chủ nhân chết nhát như vậy uy phong lắm sao?”
“Đi theo hắn, các ngươi đớp cứt cũng không có cứt nóng đầu.”
Mấy lời này khiến đám Mị Càn bọn hắn tức giận đến mức. muốn bùng nổ ngay tại chỗ. “Đáng chết, đáng chết.”
Mị Càn bọn hắn hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.
Tuy nhiên Mộc Vĩnh lại bình tĩnh lại, hắn ta một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh: “Nói cái giá đi, thế nào mới bằng lòng thả người.”
Mộc Vĩnh đột nhiên bình tĩnh trở lại khiến Lữ Thiếu Khanh trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Hắn biết Mộc Vĩnh bụng dạ cực sâu, hết sức giảo hoạt. Đầu óc có lẽ là thông minh nhất trong toàn bộ ma tộc. Ừm, đương nhiên, so với ta, vân kém một chút.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm suy đoán mục đích của Mộc Vĩnh, đồng thời một lần nữa báo giá của Khấu bọn hắn.
Đầu tiên hắn chỉ vào bốn người Loan Tinh Duyệt, Loan Hi, Kiếm Lan, Tang Thiệu: “Bọn hắn mỗi người một trăm triệu, thế nào? Giá cả rẻ chứ?”
Giá rẻ? Mấy người vây xem đầu không còn gì để nói.
Thậm chí có người hoài nghi Lữ Thiếu Khanh có phải không có khái niệm đối với linh thạch không, vừa há miệng là ngàn vạn, ngậm miệng là tram triệu.
Thật sự coi linh thạch như tảng đá ven đường, có thể tùy tiện nhặt được sao?
Thần sắc Mộc Vĩnh không thay đổi, chỉ vào Khấu tử khí âm u phía xa: “Hắn thì sao?” “Hắn à?” Lữ Thiếu Khanh cười đến càng thêm vui vẻ: “Ta lúc đầu muốn yết giá hắn hai trăm triệu, nhưng hắn chê giá thấp, không xứng thân phận của hắn, nhất định phải đòi một tỷ.”
“Con người ta rất biết nghe lời phải, không biết cách từ chối người khác, hắn nói một tỷ, ta liền theo hắn, một tỷ.” “Ngươi xem, ta là người tốt đúng không?”
Nhìn qua biểu cảm dương dương đắc ý trên mặt Lữ Thiếu Khanh, Mộc Vĩnh muốn ói đầy mặt hắn.
Khấu bên kia nổi giận: “Khốn, khốn kiếp, ta...” “Ngươi dám nói, ngươi chưa từng nói không?”
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại hỏi, Khấu nghẹn lời.
Nhưng Khấu gầm thét lên với Mộc Vĩnh: “Mộc Vĩnh đại nhân, không cần phải để ý đến ta, hắn muốn chém giết muốn róc thịt cứ tùy hắn.” Trên mặt Mộc Vĩnh lộ ra chút phiền muộn.
Nếu như là bình thường, hắn ta thật đúng là không muốn quản chuyện sống chết của Khấu.
Nhưng mà, hắn ta hiện tại không thể không quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận