Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2151: Chương 2151

Chương 2151: Chương 2151Chương 2151: Chương 2151
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lần này, trên bầu trời dường như rơi xuống mưa kiếm vô tận.
Thời khắc này kiếm ý vô hình huyền hóa, như nước mưa to rơi xuống.
Mỗi một giọt nước mưa đều có thể hủy diệt một thế giới. Một kiếm đại sát chiêu của Mộc Vĩnh nếu như xuất ra chiêu này ở Nhữ thành, chắc người trong Nhữ thành cũng phải chất bảy, tám, chín phần.
Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, một kiếm này của Mộc Vĩnh mặc dù thanh thế to lớn, trên thực tế, uy lực lại phân tán rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng vung tay lên, trên bầu trời ầm ầm rơi xuống một hỏa cầu cự đại.
Tiên Hỏa Cầu Thuật!
Lại hoặc là...
“Đại Vẫn Thạch Triệu Hoán Thuật, xem ta nện chết ngươi không!”
Vẫn thạch khổng lồ rơi xuống, mang đến áp lực nặng nề khiến kiếm ý chung quanh VỠ nát. Vẻ mặt Mộc Vĩnh nghiêm túc, Hỏa Cầu Thuật phiên bản phóng đại này khiến hắn ta cảm thấy uy hiếp.
Tiểu tử này!
Sát khí Mộc Vĩnh tăng vọt, mưa kiếm đầy trời như đạt được mệnh lệnh, như thực nhân ngư dũng mãnh lao về phía hỏa cầu khổng lồ.
Kiếm ý thuộc tính thủy hội tụ, mãnh liệt đánh về phía đại hỏa cầu.
“Âm ầm.”
Kiếm ý và linh lực không ngừng xung kích, năng lượng bạo tạc khuếch tán ra tứ phía. Trên bầu trời không ngừng sáng lên ánh lửa bạo tạc.
Nhữ thành xa xôi thậm chí bởi vì vậy mà thấy chấn động. Nhìn hỏa cầu thật lớn dưới phản kích của Mộc Vĩnh chia năm xẻ bảy không thể tạo được chút tổn thương nào cho Mộc Vĩnh, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày.
Tiên Hỏa Cầu Thuật là pháp thuật tiểu đệ Tử Quỷ truyền thụ cho hắn, uy lực mạnh mẽ hơn Hỏa Cầu Thuật không biết bao nhiêu lần.
Người bình thường không thể chống đỡ, ngăn cản được pháp thuật dạng này.
Cho dù ngăn cản được thì cũng bị thương.
Mộc Vĩnh lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Thực sự là rất mạnh.
Trong thời gian ba mươi năm ngắn ngủi, từ Nguyên Anh kỳ đi đến cảnh giới Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, tốc độ như vậy, ngoài hắn và Kế Ngôn, Mộc Vĩnh là người đầu tiên.
Dù tốc độ tu luyện của thế giới này gia tăng, tốc độ của Mộc Vĩnh cũng đủ để kinh hãi thế tục.
Những thiên tài rác rưởi giống như Mị Càn đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ là Hóa Thần kỳ.
Mộc Vĩnh, mới là thiên tài thật sự của ma tộc.
Chẳng trách mình luôn thấy hắn ta không thuận mắt, hóa ra là đồng loại chỏi nhau. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, sát ý tăng vọt.
Đã vậy, nhân cơ hội giết chết hắn ta.
Trên người Lữ Thiếu Khanh toát ra sát ý, quét sạch tứ phương, tầng cương phong rét lạnh lại tăng thêm vài phần lãnh ý.
Sát ý của Lữ Thiếu Khanh tăng vọt, Mộc Vĩnh bên kia cũng vậy.
Lữ Thiếu Khanh chỉ nện xuống một đại hỏa cầu, hắn ta gần như phải dùng toàn lực mới ngăn cản được. Kiếm ý thao thiên hội tụ một chỗ mới có thể ngăn cản được đại hỏa cầu của đối phương.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những kiếm ý kinh người, ngay cả pháp thuật cũng mạnh đến mức đáng sợ. Dạng người như vậy, nhất định phải thừa cơ giết chết. Để hắn tiếp tục trưởng thành, sau này còn giỏi đến mức nào chứ?
Nhưng mà vào thời khắc Mộc Vĩnh chuẩn bị xuất thủ một lần nữa, đột nhiên, hắn ta cảm nhận được một cô kinh dị.
Bầu trời ảm đạm xuống. Không sai, tâng cương phong vốn đen nhánh như đêm càng ảm đạm xuống.
Mộc Vĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy dường như trên cửu thiên lóe lên những vì sao lốm đốm đầy trời.
Vô số tỉnh quang lấp lánh, phủ kín bầu trời, trông rất đẹp mắt.
Trong sự đẹp mắt, Mộc Vĩnh cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
“VùiI”
Bỗng nhiên một ngôi sao bùng lên ánh sáng, vừa lóe lên, một đạo quang mang ngân sắc từ trên tinh không cửu thiên xa xôi phóng xuống.
Đạo thứ hai, đạo thứ ba, từng đạo tinh quang bùng lên, quang mang rơi xuống.
Một trăm lẻ tám đạo từ tinh không xa xôi rơi xuống, cực kỳ giống như một tấm màn từ trên cửu thiên rơi xuống. Nó đẹp mắt nhưng lại làm cho tóc gáy toàn thân Mộc Vĩnh dựng đứng.
Đây là kiếm quyết gì?
Kiếm quyết từ trên trời giáng xuống sao?
Sao có thể không hợp thói thường như vậy?
Mộc Vĩnh phát giác được mỗi một đạo kiếm quang “Đáng chết!”
Mộc Vĩnh trong lòng gào thét, tên đáng chất này rốt cuộc học được chiêu thức từ đâu? Mộc Vĩnh muốn trốn tránh, nhưng từng đạo tinh quang đã sớm khóa chặt lấy hắn ta, dù hắn ta chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng. Không còn cách nào khác, Mộc Vĩnh chỉ có thể hít sâu một hơi, khí tức trong người lăn lộn, trường kiếm trong tay sáng lên, quang mang bùng lên.
Phần phật! Lữ Thiếu Khanh giống nghe được tiếng sóng biển lăn lộn. Nơi này giống như rót đầy nước biển, trở thành một mảnh đại dương mênh mông, nước biển cuồn cuộn gợi lên sóng lớn vạn trượng.
Vô số nước biển lăn lộn, đập vào.
Bản thân Mộc Vĩnh biến mất trong đại dương mênh mông. Sau đó tỉnh quang rơi xuống. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trời đất một mảnh chấn động. Quang mang chiếu cho bầu trời đen nhánh sáng như ban ngày, năng lượng đáng sợ không ngừng xé rách không gian chung quanh.
“Phập!”
Sức mạnh đáng sợ không ngừng oanh kích đến, máu tươi của Mộc Vĩnh phun thẳng.
Kiếm ý bạo liệt như ác lang không ngừng cắn xé thân thể của hắn ta, không xé hắn ta thành mảnh nhỏ thề không bỏ qua.
Mộc Vĩnh sợ hãi, chỉ có tự mình trải nghiệm mới biết một chiêu này của Lữ Thiếu Khanh khủng bố đến mức nào.
Vừa tiếp xúc, Mộc Vĩnh liền biết mình chèo chống không được bao lâu.
Nếu như không nghĩ cách giải quyết, hắn ta sẽ thật sự chết dưới một chiêu này của Lữ Thiếu Khanh.
Linh lực trong cơ thể mình nhanh chóng giảm bớt, năng lượng đáng sợ khiến thân thể hắn ta bắt đầu vỡ vụn.
“Đáng chết, đây là kiếm chiêu nhân loại có thể sử dụng sao?” Mộc Vĩnh gầm thét, hắn ta dốc hất toàn lực muốn ngăn cản, nhưng mà bất kỳ phản kích nào của hắn ta cũng đầu không làm nên chuyện gì. Tỉnh quang từ trên trời giáng xuống quá mạnh, mạnh đến mức hắn ta cũng khó có thể ngăn cản.
Sau mười mấy hơi thở, linh lực trong cơ thể Mộc Vĩnh đã hao hết, bên ngoài cơ thể xuất hiện vết nứt.
Cứ tiếp tục, thân thể của hắn ta sẽ hoàn toàn bị xé nứt. Tuy nhiên, áp lực từ trên trời giáng xuống cũng bắt đầu dần dần yếu bớt.
Mộc Vĩnh nhẹ nhàng thở ra, bởi như vậy hắn ta có thể chịu đựng được.
Nhưng mà, vào lúc này, Mộc Vĩnh cảm thấy một cô áp lực càng thêm nặng nà.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong tỉnh quang đầy trời, một vầng minh nguyệt xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận