Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2162: Chương 2162

Chương 2162: Chương 2162Chương 2162: Chương 2162
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh đánh giá một phen, cho dù bọn quái vật vô cùng vô tận, hung ác vô cùng, bọn chúng muốn hủy diệt Nhữ thành, tứ ngược Trung Châu cũng không dễ dàng như vậy.
Khe hở trong Hung Địa Động Thiên không khác khe hở trước mặt mấy, Lăng Tiêu Phái có thể ngăn cản được thì đừng nói chi là Trung Châu cao thủ nhiều như mây.
Cho nân Lữ Thiếu Khanh tỏ ra rất nhẹ nhàng: “Việc không liên quan đến chúng ta, để bọn hắn tự xử lý thôi.” Trung Châu yếu ớt mới là Trung Châu tốt nhất.
Trung Châu ngươi mạnh như vậy, Tầ Châu ta làm sao mạnh lên đây?
Thiều Thừa lo lắng: “Ngươi không xuất thủ, bọn hắn đóng khe hở lại như thế nào?”
“Không biết, dù sao con cũng sẽ không xuất thủ.”
Gia Cát Huân bên cạnh lập tức vui vẻ: “Nói cứ như thế giới này chỉ có ngươi mới có thể đóng khe hở, cười chết người.” Gia Cát Huân vốn đã khó chịu với Lữ Thiếu Khanh, nghe thấy Thiầu Thừa và Lữ Thiếu Khanh trò chuyện, càng thêm nhịn không được.
Trong trong ngoài ngoài, giống như Lữ Thiếu Khanh không xuất thủ, vấn đề trước mắt sẽ không giải quyết được vậy.
Nhân loại, chính là thích khoác lác như thế.
Lữ Thiếu Khanh không phản bác, ngược lại rất đồng ý với Gia Cát Huần: “A, đúng, đúng, ngươi nói rất đúng.”
“Thế giới này lớn như thế, nhân tài xuất hiện lớp lớp, một kẻ phàm nhân như ta làm sao có thể làm được những chuyện này chứ?” Sau đó thần sắc nghiêm một chút, nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, những lời này không nên nói lung tung.”
“Tránh khỏi có người, ghen ghét.”
Lúc nói chuyện, còn cố ý liếc mắt Gia Cát Huân một chút, chọc Gia Cát Huân tức chết đi được.
“Khốn kiếp!” Gia Cát Huân nghiến răng, rất muốn cắn người. Nàng ta dứt khoát quay người đi ra, ở với Lữ Thiếu Khanh thêm lát nữa, nàng ta cảm thấy mình sẽ bị tức chết. “Ai ai, cô nàng, ngươi đi đâu đấy?”
“Ta đi đâu cần ngươi quản sao?” Gia Cát Huân tức giận quay đầu, dáng vẻ muốn cắn người.
“Ngươi đi đâu ta mặc kệ, nhưng, giờ ngươi phải theo ta ra ngoài đi dạo phố.” “Nằm mơ!” Gia Cát Huân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Dạo phố?
Nói đùal
Ngươi thì tính là cái gì? Trong nhà ta, ngươi ngay cả tư cách nói chuyện với ta cũng chẳng có, ngươi còn muốn cùng ta dạo phố?
Thật là buồn nôn.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, kéo Gia Cát Huân đến trước mặt mình.
Gia Cát Huân kinh hãi, nhìn khoảng cách với Lữ Thiếu Khanh chưa tới nửa trượng, giống như ngửi thấy mùi trên người Lữ Thiếu Khanh, Gia Cát Huân không kìm được hoảng loạn.
Từ khi nàng ta sinh ra tới nay đây là lần đầu đứng cách nam nhân xa lạ gần đến thế. “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thân thể Gia Cát Huân trở nên cứng ngắc, sắc mặt đỏ thêm mấy phần.
Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng ta khiến trái tim Gia Cát Huân càng thêm bối rối, sắc mặt cũng càng đỏ.
Tiêu Y bên cạnh lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, không phải chứ, Nhị sư huynh muốn thổ lộ trước mặt mọi người sao? Nhưng mà, Vân Tâm tỷ tỷ bên cạnh làm sao bây giờ?
Có tân hoan, quên người cũ sao?
Bội tình bạc nghĩa, cái này không thể đượ.
Nhị sư huynh mặc dù tính cách ác liệt một chút nhưng cũng không trở nên cặn bã như vậy chứ?
Tiêu Y không kìm được lo lắng cho Tuyên Vân Tâm bên cạnh.
Nàng quay đầu nhìn lại, Tuyên Vân Tâm bên cạnh mặt không biểu tình, tuy nhiên đôi mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Tiêu Y muốn an ủi Tuyên Vân Tâm, ngay vào lúc đang sắp xếp từ ngữ, Lữ Thiếu Khanh mở miệng.
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu, dường như hết sức hài lòng: “Cũng được, mặc dù hơi đen, nhưng ít ra không phải quá xấu.”
“Mang đi ra ngoài, không cần lo lắng sẽ làm mất mặt ta.” Là nguyên nhân này sao? Tiêu Y ngạc nhiên, sau đó liền thấy cơ thể Gia Cát Huân bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên là song kiếm hơi run run, sau đó thân thể run rẩy, sau đó nàng ta gầm hét lên: “Khốn kiếp đáng chết!”
Gia Cát Huân muốn nổ tung, há miệng cắn Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi thì tính là cái gì? Không lo lắng ta làm mất mặt ngươi?
Ngươi coi ta là cái gì rồi? Sủng vật sao?
Xem ta có cắn chất ngươi không.
“Móa, ngươi muốn làm gì?” “Ngươi là chó sao? Động một chút lại cắn người!”
Gia Cát Huần càng tứ giận, lửa giận quét sạch toàn thân, sau đó bay thẳng lên trán. Phẫn nộ cực hạn khiến nàng ta trong nháy mắt phá bỏ được cấm chế.
Thực lực bị giam cầm có thể khôi phục một phần.
Linh lực trong cơ thể chuyển động, trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh càng thêm cường đại, tốc độ đột ngột tăng, như cỗ sao chổi lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh. Gia Cát Huân lúc này đã bị lửa giận thôn phệ, đã mất đi lý trí.
Nàng ta chỉ muốn bổ nhào lên người Lữ Thiếu Khanh, hung hăng cắn chết tên nhân loại khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh này.
Vào lúc sắp nhào lên người Lữ Thiếu Khanh, một cái chân to xuất hiện trước mặt Gia Cát Huân.
Đôi giày đế màu đen, sạch sẽ như mới, cho dù là giãm trong nước bùn cũng không dính lấy một chút. Một cước rắn rắn chắc chắc này giâm trên mặt Gia Cát Huân, nhìn cứ như Gia Cát Huân tự nhào tới vậy.
“AI”
Gia Cát Huân kêu thảm một tiếng, bay ngược trở về.
Gia Cát Huân đời này cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị người ta đạp một cước như vậy.
Không đau, nhưng đủ mất mặt.
“Ta phải liều mạng với ngươi.” Gia Cát Huân triệt để điên rồi. Khí tức trong người sôi trào, khí tức bạo ngược khuếch tán, mặc dù không hoàn toàn khống chế cơ thể mình nhưng cũng đủ để mình tự bạo.
“Móa!”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, nhanh chóng đánh về phía Gia Cát Huân.
Hắn hung hăng búng lên trán Gia Cát Huân một cái, khí tức của Gia Cát Huân đột nhiên trì trệ.
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ ra tay, lại một lần nữa hạ cấm chế, một lần nữa giam cầm Gia Cát Huân lại.
“Thật là, cần thiết hay không? Động một chút lại muốn tự bạo, sinh mệnh đáng quý lắm, có biết không hả?”
Con người thời đại này táo bạo quá, động một chút lại muốn tự bạo.
Thế phong nhật hại
“Tên đáng chết!” Gia Cát Huân hai mắt đỏ bừng, giống như quái vật trên trời nơi xa hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận mình cắn không chết Lữ Thiếu Khanh. “Không phải chỉ bảo ngươi cùng ta đi dạo phố sao, ngươi có cần giận như vậy không?” Gương mặt Lữ Thiếu Khanh đầy vẻ vô tội, chọc cho Gia Cát Huân giận đến phát run. Ta tức giận trong lòng ngươi không biết vì nguyên nhân gì sao?
Chuyện khốn kiếp tự mình làm, bản thân ngươi còn không biết rõ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận