Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2173: Chương 2173

Chương 2173: Chương 2173Chương 2173: Chương 2173
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân thân là ma tộc lại cười.
Dễ chịu, tất cả mọi người đều gặp cảnh ngộ giống nhau, sau này quay về cũng không sợ bị người ta trêu chọc. Đám người đồng tình nhìn Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên một hồi mới đột nhiên nhớ lại, bên cạnh còn có một người trên bàn.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Tuyên Vần Tâm.
Mặc dù sắc mặt Tuyên Vân Tâm trắng bệch nhưng nàng ta đã thật sự nuốt xuống. Dũng sĩI
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu liếc nhau, cảm thấy bội phục.
Đây là thứ con người có thể ăn được sao?
Vì sao nàng ta lại nghĩ quần vậy?
Hai người xích lại gần nhau, lầm bầm: “Vãi, Vân Tâm muội muội làm gì vậy?”
“Nàng khóc rồi!”
Trong nháy mắt Tuyên Vân Tâm nuốt đồ ăn xuống, nàng ta cũng buồn nôn.
Trong dạ dày dời sông lấp biển, dịch đắng trong nháy mắt xộc tới.
Bản năng bài xích của cơ thể khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Nhưng, trong đầu của nàng ta xoay đi xoay lại chỉ có một câu.
Hạ Ngữ sư tỷ ăn rồi và đã nói an ngonl
Hạ Ngữ đã ăn được, ta cũng có thể ăn được.
Sau khi Tuyên Vần Tâm tùy tiện nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nàng nghiến chặt răng không để mình nôn ra. Miếng thứ nhất vào trong bụng.
Trong bụng dời sông lấp biển, dạ dày giống như đang run rẩy.
Miếng thứ hai vào trong bụng, ngay cả linh hồn cũng muốn trốn ra ngoài.
Sắc mặt Tuyên Vân Tâm càng thêm tái nhợt, cảm giác khó mà chịu đựng được.
Nhưng khi miếng thứ ba vào bụng, Tuyên Vân Tâm lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hình như, cũng không đến mức khó ăn như vậy.
Có một loại hương vị đặc biệt quanh quẩn trong miệng. Đắng chát nhưng cũng có chút ngọt ngọt.
Tiền bối làm cũng không đến mức khó ăn quá.
Trong lòng Tuyên Vân Tâm đột nhiên nảy sinh một ý niệm như vậy.
Cũng đúng, tiền bối là người hiền lành, đối xử mọi người bình thản hữu lễ, dạng người như vậy cho dù tùy tiện làm ra đồ ăn cũng không thể nào quá mức tồi tệ.
Đó là đừng nói chỉ tiền bối đã tỉ mỉ chuẩn bị, những món ăn này đầu là tất cả tâm huyết của tiền bối.
Mình chỉ thấy được mặt ngoài, không thấy được hàm nghĩa phía sau.
Nghĩ như thế, Tuyên Vân Tâm lập tức cảm thấy đồ ăn Thiều Thừa không còn khó ăn nhưữ vậy, ngược lại bắt đầu có cảm giác đồ ăn rất ngon.
Kết quả là, mỗi lần ăn một miếng nàng ta đều tinh tế cảm nhận một phen.
Sau khi cảm nhận được hàm nghĩa đằng sau món ăn, cảm nhận được hương vị thật sự của chúng, nàng ta dường như cảm nhận được sự quan tâm của người làm sư phụ Thiều Thừa này đối với các đồ đệ.
Cố gắng nâng cao tài nghệ nấu nướng của mình cũng muốn cho các đồ đệ được ăn những món ăn ấm áp.
Là tình yêu của sư phụ đối với đồ đệ, đây là một người cha, muốn cho các con cảm giác gia đình.
Tuyên Vân Tâm chưa từng nhìn thấy cha mẹ của mình, được sư phụ thu dưỡng cũng bị xem như công cụ. Nàng ta chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, càng thêm chưa từng được cảm nhận tình Thương của cha.
Lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này, Tuyên Vân Tâm lệ rơi đầy mặt.
Đồng thời, nàng ta cảm thấy đồ ăn của Thiều Thừa càng ngày càng ngon, càng ăn càng nhiều.
Đồng thời trái tim kia càng thêm yên ổn ản tâm.
Quản Đại Ngưu thấp giọng nói: “Vãi, thật đáng sợ, ăn vào chết lặng.”
“Hóa ra là kinh khủng như thế, đã nôn không ra, cũng khóc không được, chỉ có thể yên lặng rơi lệ.”
Thiều Thừa bên cạnh đã muốn tìm kẽ đất chui vào. Ông thật sự không có thiên phú về trù nghệ sao?
Có kém đến mấy cũng không thể khiến người ta ăn vào thành ra như vậy chứ?
Ông đã dốc toàn bộ tình cảm của mình vào, vì sao vẫn khó ăn như vậy?
Lữ Thiếu Khanh an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ, không sao, cố gắng cải tiến.”
“Nơi này không phải còn có người sao? Tiếp tục để bọn hắn nếm thử, tin chắc người nhất định có thể làm ra mỹ vị khiến tất cả mọi người tán thưởng.”
Tiêu Y cũng đi chửi Quản Đại Ngưu: “Tên mập chết bầm, ngươi không ăn, ngươi ở đây nói cái gì?”
“Sao ngươi không nghĩ rằng Vân Tâm tỷ tỷ ăn ngon quá nên cảm động đến mức rơi lệ chứ?”
Đương nhiên, lời này ngay cả chính Tiêu Y cũng không tin. Nhưng mà sư phụ của mình đang đau lòng.
Người khác không được phép chất vấn sư phụ.
Quản Đại Ngưu không phục, cảm thấy đúng là câu chuyện cười: “Thôi đi, cảm động?” Nói đùa.
Thiều Thừa tiền bối là người tốt, nhưng tay nghề của ông thật sự là không dám lẫy lòng mà.
Tiểu nha đầu, kiến thức ngắn, đúng là tín nhiệm sư phụ mù quáng. “Tại sao ngươi không nói nàng ăn vào có thể đột phá luôn đi?”
Nhưng mà Quản Đại Ngưu vừa mới nói xong, bên cạnh: đột nhiên truyền đến một cỗ ba động.
Đám người lần theo ba động nhìn lại, kinh ngạc.
Rõ ràng là từ trên thân Tuyên Vân Tâm truyền đến.
Khí tức lăn lộn, cả người trở nên mờ mịt xuất trần.
Linh lực chung quanh tụ đến, bóng dáng Tuyên Vân Tâm như muốn rời khỏi thế giới này.
Bầu trời trên đỉnh đầu bắt đầu mây đen tụ tập, không khí chung quanh dần dần trở nên túc sát.
Quản Đại Ngưu mắt trợn tròn: “Không thể nào?”
Giản Bắc bên cạnh bước ra một bước, nói với Quản Đại Ngưu: “Ngươi quả nhiên là miệng qua đen.”
“Ta không phải, ta không có.” Quản Đại Ngưu cảm thấy mình rất oan uổng: “Cái này, tuyệt đối là trùng hợp.” Tuyên Vân Tâm tỉnh táo lại, phát giác được mình sắp đột phá, nàng ta đứng lên hành lễ với Thiều Thừa: “Cảm tạ tiền bối!”
Một bữa cơm khiến nàng ta bước ra một bước cuối cùng của Hóa Thần kỳ.
Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, sau đó phóng lên tận trời rời khỏi nơi này tìm chỗ để độ kiếp.
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ bả vai Thiều Thừa: “Sư phụ, nhìn đi, đây chính là tay nghề của ngươi, có thể khiến người ta đột phá.”
Thiều Thừa cũng bán tín bán nghi, chẳng lẽ thủ nghệ của mình đã thật sự trở nên tốt hơn?
Quả nhiên, nếm nhiều thêm một chút cũng không tệ. Ông vui vẻ nói: “Được, ta sẽ tiếp tục rèn luyện thủ nghệ của ta.”
Đối tượng, dĩ nhiên là hai ma tộc vần còn đang quỳ trên mặt đất nôn mửa.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu liếc nhau, sau đó lại nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn.
Hai người không hẹn mà cùng ngồi xuống. Tuyên Vân Tâm có thể ăn đột phá, bọn hắn hẳn là cũng được thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận