Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2177: Chương 2177

Chương 2177: Chương 2177Chương 2177: Chương 2177
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân tức giận tới mức cắn răng: “Một trăm triệu linh thạch, thả ta.” “Không!” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Một tỷ, ngươi có sao?” Liếc Trữ Vật giới chỉ của Gia Cát Huần một cái, trong lòng tự hỏi có nên cướp nó không. Lỡ như thật sự có một tỷ, đến lúc đó làm thế nào?
“Hơn nữa, ta chỉ cần linh thạch, không cần cái khác.” Một tỷ linh thạch, Gia Cát Huân đương nhiên không có. Gia Cát Huân giọng căm hận nói:
“Ngươi không sợ gia tộc ẩn thế ta sao?”
“Cắt!” Lữ Thiếu Khanh như nghe phải câu chuyện cười lớn: “Còn nổ à?”
“Gia tộc ẩn thế các ngươi lớn mấy cũng chỉ có ba con mèo con các ngươi tới, có thể ngầu tới chừng nào chứ?” “Ngươi tới đây là để kể chuyện cười cho ta nghe à?” “Ừm, buồn cười, haha.”
Lữ Thiếu Khanh cười qua loa dáng vẻ như đang dỗ trẻ con khiến Gia Cát Huân muốn leo lên cắn chết Lữ Thiếu Khanh. Khốn kiếp, tên khốn trời đánh.
Cùng với phẫn nộ Gia Cát Huân cũng hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Gia tộc ẩn thế gì đó căn bản không thể hù dọa được Lữ Thiếu Khanh.
Tranh đấu giữa Lữ Thiếu Khanh cùng Mộc Vĩnh còn lầu mới kết thúc.
Mình đường đường là dòng chính của gia tộc ẩn thế lại trở thành quân cờ để bọn hắn đấu pháp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Gia Cát Huân bực bội đến chết. Giọng căm hận nói: “Ngươi làm loại chuyện này không sợ bị sét đánh?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Sét đánh?”
“Ngươi không biết thiên đạo là ca ta sao?”
“Ta là đệ đệ của thiên đạo, thiên đạo quan tâm đến ta nhất.”
Vừa dứt lời, nơi xa ầm ầm một tiếng, một đạo thiểm điện lăng không mà tới. Xì xì.
Chung quanh toát ra vô số dòng điện nhỏ bé, trong không khí tràn ngập khí tức lôi điện.
Gia Cát Huân cảm thấy lông tốc trên người mình hơi bay lên, thậm chí có dòng điện yếu ớt xẹt qua, có một cô cảm giác tê dại.
Tốc độ thiểm điện cực nhanh, không để Lữ Thiếu Khanh có chút phản ứng đã trực tiếp đánh thẳng lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
“Rắc!” “Soạt!”
Cây dưới mông Lữ Thiếu Khanh cũng bị tác động đến, trong tiếng thiểm điện lốp bốp hóa thành mảnh vụn. “Oái!"
Lữ Thiếu Khanh cũng quát to một tiếng, thẳng tắp rơi trên mặt đất.
Thiểm điện đột nhiên rơi xuống khiến Gia Cát Huân giật nảy mình.
Trong nháy mắt thiểm điện rơi xuống đó, thậm chí nàng ta đã ngửi được khí tức tử vong.
Tuy nhiên quá thiểm điện tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, giống như chỉ tới để bổ Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân sau khi lẫy lại tỉnh thần, nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm thẳng tắp dưới đất.
Lữ Thiếu Khanh nằm dưới đất, trên người toát ra khói đen nhàn nhạt, tóc uốn cong, phát ra mùi khét.
Cơ thể còn thỉnh thoảng giật giật hai cái.
Gia Cát Huân nhìn thấy trong lòng thư thái vui vẻ. Đáng đời.
Còn đệ đệ thiên đạo, nổ đi, tiếp tục nổ đi!
Làm màu bị sét đánh, câu này cuối cùng ta đã hiểu ra rồi. Quả nhiên, đối với thiên đạo, trong lòng phải biết kính sợ. Hừ, sao không đánh chết tên tiểu tử khốn kiếp này đi?
Lữ Thiếu Khanh hằn học nhìn lên bầu trời, chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng.
Mẹ nói Giờ ngay cả nói cũng không được nữa à?
Lữ Thiếu Khanh mang theo cái đầu nổ tung bò dậy, chỉ vào bầu trời chửi ầm lên. “Khốn kiếp, ta trêu chọc ngươi sao?”
“Bổ ta, ngươi bổ nhầm người )”
“Bên cạnh có một cô nương lớn như vậy ngươi không nhìn thấy sao?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận, hắn trêu chọc gì ai chứ?
Đứng nhìn người khác độ kiếp, hắn bị đánh.
Giờ hắn không đi xem, cũng bị đánh.
Có còn thiên lý nữa không? “Ha ha.” Gia Cát Huân cười rất vui vẻ: “Đệ đệ của thiên đạo.” “Xem ra thiên đạo thật sự là rất chiếu cố ngươi.”
“Cô nương thối, đừng ép ta cắn ngươi.”
Mấy ngày sau, Tiêu Y bọn hắn trở về.
Vừa về đến, Tiêu Y liền phát hiện Lữ Thiếu Khanh chạy tới trên một thần cây khác. Cây đại thụ trước đó đã biến mất không thấy gì nữa. Trong không khí còn lưu lại mùi khét.
“Nhị sư huynh, huynh chạy tới nơi này làm gì?”
“Gốc cây trước đó đâu? Nhìn có vẻ bị đánh rồi.”
“Cút!” Lữ Thiếu Khanh sắc mặt khó chịu quát to một tiếng: “Muội còn léo nhéo một câu, ta thu thập muội.” Cơn giận này không giống giả VỜ. Tiêu Y rụt cổ một cái, vội vàng chạy xa một chút.
Kỳ quái, xảy ra chuyện gì? Tiêu Y định đi hỏi thử sư phụ tuy nhiên Gia Cát Huần đã sớm xuất hiện, rất vui vẻ nói cho mọi người nói: “Hắn bị sét đánh.”
“Bị sét đánh?”
Đám người ngạc nhiên.
Tiêu Y kinh hãi, lập tức hiểu ra: “Không phải chứ, Nhị sư huynh, thiên kiếp của Vân Tâm tỷ tỷ cũng tới bổ huynh rồi?” “Ừm, hừI“ Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Tiêu Y, lại nhìn Tuyên Vân Tâm.
“Cô nàng, ngươi đã làm chuyện gì khiến trời oán người trách, làm cho ta cũng bị đánh theo vậy?”
Khóe miệng Tuyên Vần Tâm giật giật một chút, cuối cùng vân không kìm được lộ ra nụ cười.
Tiến vào Luyện Hư kỳ tâm tình nàng ta thật sự tốt.
Đối với Lữ Thiếu Khanh cũng tràn ngập cảm kích.
Vừa vào một cái tên đã có thể giúp nàng ta có thêm thời gian nghỉ ngơi, có thể vượt qua thiên kiếp.
Nhưng cũng không thể nào ngờ được rằng Lữ Thiếu Khanh ở xa ngoài vạn dặm sẽ bị sét đánh.
Hẳn là, đây chính là cái giá lớn mà Lữ Thiếu Khanh phải bỏ ra?
“Cười? Ngươi còn cười?” Lữ Thiếu Khanh giận rồi, người này không có lương tâm: “Ngươi tranh thủ thời gian đền bù ta mấy trăm triệu linh thạch đi.”
Tuyên Vân Tâm quay đầu đi, nói với Tiêu Y: “Chỗ của muội ở đâu? Ta có thể đến chỗ muội bế quan được không?” Lữ Thiếu Khanh phản đối: “Không được!”
Phản rồi, thật sự coi nơi này là nhà của ngươi sao?
Tiêu Y cười hắc hắc, ôm tay Tuyên Vân Tâm: “Được, đợi một lát ta dẫn tỷ đi.”
Tiêu Y bên này còn rất hiếu kì: “Nhị sư huynh, vì sao cách xa như vậy mà huynh cũng bị đánh.”
Lữ Thiếu Khanh cũng rất bất đắc dĩ: “Ai biết?”
“Ta mẹ nó trêu chọc người nào?” “Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận