Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 206 - Ngươi đang sủa gì thế (tt)



Chương 206: Ngươi đang sủa gì thế (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y đang nói sự thật, cũng là những lời nàng nghĩ trong lòng từ bấy lâu nay.Sau khi nàng đến Thiên Ngự Phong, đa số thời gian luôn đi theo cạnh Lữ Thiếu Khanh.Tuy Lữ Thiếu Khanh là sư huynh, lại làm chuyện của sư phụ.Hắn dốc hết sức lực dạy dỗ nàng, mặc dù có lúc cũng chọc nàng giận muốn thổ huyết.Nhưng chính vì như vậy, nàng tiến bộ rất nhanh.Ngay cả kiếm ý cũng đã lĩnh ngộ rồi.Tuy ngày thường, Lữ Thiếu Khanh trừng mắt dựng râu nàng, nhưng nàng biết, người khác còn chưa có tư cách được Nhị sư huynh đối đãi như vậy.Xem ra nha đầu này cũng có lương tâm, biết ta đã làm gì.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vui mừng, ngoài mặt lại hung dữ: "Ta sắp bị con trùng theo đuôi là muội làm phiền chết rồi.""Muội biết ta vất vả, mà suốt ngày chỉ biết làm trái lại ta, muội chờ mà xem, sớm muộn gì cũng có ngày ta đá muội ra khỏi Thiên Ngự Phong.""Miễn cho muội cứ đi theo làm phiền ta."Tiêu Y đã học được cách lọc những câu nói của Lữ Thiếu Khanh rồi.Tiêu Y vẫn cười hì hì như cũ, ngồi bên người Lữ Thiếu Khanh, đội Tiểu Hồng trên đầu, nhẹ nhàng đung đưa cẳng chân, chờ phụ thân của nàng.Nhưng người của Tiêu gia còn chưa tới, người của Phương gia đã đến trước một bước.Trong đó còn có người quen cũ của bọn Lữ Thiếu Khanh.Phương Hiểu.Đoàn người Phương gia đã đến, người đi đầu là một tên béo.Phương Hiểu và mấy người tuổi trẻ đi theo gã.Tiêu Y thấy Phương Hiểu, nhảy xuống từ trên cây, chạy lên nghênh đón."Hiểu tỷ tỷ.""Tiểu Y muội muội, muội cũng ở đây à?"Phương Hiểu sắc mặt vốn đang khó coi nhìn thấy Tiêu Y, trên mặt nhịn không được cũng nở nụ cười."Hiểu nhi, vị này là?"Tên béo cầm đầu thấy Tiêu Y, trên mặt hiện lên một tia dị sắc.Phương gia am hiểu việc buôn bán, cửa hàng nhà họ trải rộng cả Tề Châu.Chuyện này cũng làm người của Phương gia có một đôi mắt nhạy bén.Lần đầu nhìn đến Tiêu Y, có lẽ người khác chỉ nhìn thấy diện mạo Tiêu Y xinh đẹp, ngọt ngào, trẻ trung, đáng yêu.Nhưng trong mắt của tên béo, bất kể khí chất của chính Tiêu Y hay là khí tức nàng để lộ ra ngoài, đều thể hiện những điều không giống người thường của Tiêu Y.Trong mắt tên béo, Tiêu Y chính là một tảng mỹ ngọc, một khi tạo hình thành công, chắc chắn sẽ làm thế gian chấn động.Phương Hiểu giới thiệu."Phụ thân, đây là người con từng nói với người đó, đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong, Tiêu Y.""Tiểu Y muội muội, đây là phụ thân ta, gia chủ Phương gia, Phương Thái Hà.""Hóa ra là Phương thúc thúc, xin chào Phương thúc thúc." Tiêu Y khách khí cúi người thi lễ.Sau khi Phương Thái Hà nghe xong, hai mắt càng sáng hơn.Đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái, sư muội của Kế Ngôn.Chỉ hai cái tên này thôi là đủ để làm người ta kính nể rồi.Huống chi Phương Thái Hà từng gặp vô số người. Ông ta nhận ra sự đặc biệt của Tiêu Y.Thành tựu của nàng sau này chắc chắn sẽ lớn hơn cao thủ Nguyên Anh kỳ là ông ta.Phương Thái Hà khách khí đáp lễ lại, nói: "Hiểu Nlà nữ nhi của ta, dựa theo bối phận, ta cũng mặt dày gọi một tiếng chất nữ vậy.""Bình thường Hiểu Nhi ở Thành Lăng Tiêu, may mà có Lăng Tiêu Phái các ngươi giúp đỡ."Tiêu Y vui vẻ: "Đây là chuyện nên làm, ta rất là thân thiết với Hiểu tỷ tỷ, Phương thúc thúc không cần khách sáo.""Thiên Ngự Phong?" Mấy người trẻ tuổi đi theo cạnh Phương Thái Hà, có một người tuổi còn trẻ, cười lạnh một tiếng: "Nghe nói Lữ Thiếu Khanh của Thiên Ngự Phong thích một yêu nữ?""Sa đọa!"Phương Hiểu nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia tức giận: "Tam ca!"Ngươi làm vậy là tìm chết, ngươi không biết sự lợi hại của Lữ công tử đâu.Tiêu Y thấy có người nói xấu Nhị sư huynh của mình, rất là bất mãn.Nàng tức khắc chuyển từ muội muội nhà bên thành một cây ớt nhỏ nhà hàng xóm: "Ngươi đang sủa gì đó?""Ăn c*t trước khi ra ngoài sao? Miệng thối như vậy.""Chuyện của Nhị sư huynh nhà ta, hạng như ngươi cũng dám nói ra nói vào à?"Ngươi nói xấu ta thì được, nhưng không được nói xấu Nhị sư huynh ta.Nhị sư huynh của ta anh minh thần võ, hạng người như ngươi có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.Sắc mặt tam ca của Phương Hiểu, Phương Tín nhất thời trở nên tím bầm như màu gan heo."Con nha đầu thúi kia, nói gì đó?"Tiêu Y chẳng úy kị gì, nhìn thẳng vào Phương Tín: "Đang nói loại người có đầu mà không có não như ngươi đó.""Sao hả? Tưởng mắt to là hay à? Ngươi có tin ta có thể tìm người tới cho ngươi một bài học ngay và luôn không?"Nơi này là địa bàn của Lăng Tiêu Phái, cứ làm theo như lời Nhị sư huynh, hung hăng một chút cũng không sao.Phương Tín tức giận đến mức sắp nổ tung rồi.Gã ta tức giận đến mức khí tức trên người tăng vọt, chỉ ước được ra tay dạy cho Tiêu Y một bài học ngay lập tức.Gã ta không ngờ mình chỉ nói có hai câu, lại bị Tiêu Y đánh trả mạnh mẽ như vậy.Một con nha đầu xinh đẹp ngọt ngào, lại mạnh mẽ thành thế này, đệ tử Lăng Tiêu Phái ngày thường không học về lễ phép hay sao?Phương Thái Hà không lên tiếng ngăn cản, ông ta còn muốn xem xét biểu hiện của Tiêu Y.Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy sống lưng phát lạnh.Ông ta quay đầu nhìn lại, thì thấy ở phía xa, có một thanh niên ngồi trên tàng cây, nhìn nơi này bằng ánh mắt bình tĩnh. Nhưng mà chính ánh mắt bình tĩnh này, làm trái tim Phương Thái Hà phát lạnh...Phương Thái Hà thấy lạ, ông ta đã là Nguyên Anh rồi.Vì sao khi đối diện với người thanh niên này, trong lòng lại còn chợt thấy lạnh lẽo.Nhưng Phương Thái Hà tin tưởng trực giác của mình.Người thanh niên này không dễ chọc.Ông ta vội vã cản con trai của mình lại, lạnh lùng nói: "Câm miệng đi, mau mau xin lỗi người ta."Phương Tín ngây dại, phụ thân, ta mới là con trai của người.Ta bị người ta mắng, lại còn bị người ta mắng là chó, có khác gì mắng người đâu.Người thế mà bắt ta xin lỗi à?Người là phụ thân ta hay là phụ thân nàng?

Bạn cần đăng nhập để bình luận