Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2192: Chương 2192

Chương 2192: Chương 2192Chương 2192: Chương 2192
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh vô sỉ và hèn hạ khiến cho rất nhiều tu sĩ nhân tộc âm thầm khinh thường. Sát ý của Lữ Thiếu Khanh lại dày hơn vài phần, lắc đầu nói: “Đây là ngươi ép ta.”
“Xem ra chỉ có thể giết các ngươi.”
Mộc Vĩnh hoàn toàn không lo lắng: “Thật sao?”
“Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta đồng người như vậy, ngươi có thể đánh được sao?”
Mấy tu sĩ Luyện Hư kỳ của Ma tộc đứng sau lưng Mộc Vĩnh đằng đẳng sát khí.
Nhiều người liên thủ như vậy, dù Lữ Thiếu Khanh có là cảnh giới hậu kỳ tầng chín cũng không chiếm được lợi thế gì. Không có cách nào khác.
Chỉ có thể đập người.
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng cười.
“Ra đi!”
Màu trắng lóe lên, Kế Ngôn xuất hiện.
Chớp mắt, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cô khí tức sắc bén, sắc bén đến bức người.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà thót tim, ai nấy đầu cảm thấy rõ áp lực vô hình.
Mà Mộc Vĩnh là trực tiếp nhất.
Kế Ngôn lạnh lùng nhìn hắn ta, Mộc Vĩnh cảm giác mình như bị một thanh thần kiếm chỉ thẳng vào mặt, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuyên qua. Chớp mắt Mộc Vĩnh đã biến sắc, hắn ta cực kỳ quen thuộc với cảm giác này.
“Hợp Thể kỳ!” Mộc Vĩnh cắn răng, giọng nói cũng run run.
Đồng thời, trong lòng cũng hơi hoảng.
Kế Ngôn đã đột phá Hợp Thể kỳ, điều này hoàn toàn không nằm trong tính toán của hắn liệt:
Hắn ta mới tính đến mức Kế Ngôn là Luyện Hư kỳ thôi. Mộc Vĩnh nói rất khẽ mà như một quả bom nổ tung giữa Nhữ Thành, nổ cho tất cả mọi người đều hoa đầu chóng mặt. “Hợp... Hợp thể kỳ?”
“Đùa à?”
“Đây... đầy là thật sao?”
“Kế Ngôn là Hợp Thể kỳ?” Rất nhiều người lắp bắp, choáng váng, không thể tin nổi đây là sự thật.
Mới có bao lầu chứ?
Khi Kế Ngôn rời Trung Châu vẫn còn là Hóa Thần kỳ, sao khi quay lại đã là Hợp Thể kỳ rồi?
Gọi là Yêu nghiệt tuyệt thế cũng không đủ để miêu tả hắn ta.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu cũng dại cả ra, cả hai ôm đầu cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Lại là Hợp Thể kỳ?”
“Còn phi lý hơn cả đại caf” “Đây mới thật sự là thiên tài” “Nhanh lên, tát cho ta một cái, để ta xem có phải mình đang nằm mơ không.” “Chát!”
“Móa, ngươi tát thật à?”
Tin tức Kế Ngôn là Hợp Thể kỳ khiến cho toàn bộ Nhữ Thành chấn động không nhẹ. Mị Đại và gia chủ chưởng môn của năm nhà ba phái cũng ngây ra, không thể tin nổi.
Dù bọn họ biết Kế Ngôn là thiên tài, nhưng vạn vạn lần không ngờ nổi sẽ thiên tài đến mức này.
Mới chừng này tuổi đã là Hợp Thể kỳ.
Còn có thiên lý sao?
Nhìn Kế Ngôn lạnh nhạt đứng giữa trời, áo trắng tung bay, vô số người sinh lòng kính sợ. Đây mới thật sự là thiên tài, từ nay về sau, không ai dám tự xưng là thiên tài trước mặt Kế Ngôn.
Áp lực trong lòng Mộc Vĩnh tăng vọt, lại xuất hiện biến cố Kế Ngôn.
Một Hợp Thể kỳ mạnh cỡ nào, có lẽ người khác không rõ ràng nhưng Mộc Vĩnh hiểu rất rõ.
Số Luyện Hư kỳ bọn họ có gộp lại cũng không đánh nổi một hiệp với Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh thấy sắc mặt Mộc Vĩnh như cha chết thì cười lạnh nói: “Thả người đi.” “Nếu không, chơi chết các ngươi!”
Ôi, có Hợp Thể kỳ làm chỗ dựa thật là thoải mái.
Nhưng Mộc Vĩnh lại kiên định lắc đầu: “Không có khả năng!” “Ngươi bịt khe hở lại, tự nhiên ta sẽ thả người.” “Mà...”
Mộc Vĩnh dừng lại một chút: “Nguôi còn cần phải rời khỏi Trung Châu.”
“Ngươi thả sư nương ta ra, đương nhiên ta sẽ rời khỏi Trung Châu, cái chỗ chết tiệt này ai mà muốn ở lại chứ?” Trung Châu rách nát?
Đám người khó chịu nhìn Lữ Thiếu Khanh, âm thầm bực mình.
Dù sao Trung Châu cũng tốt hơn cái nơi Tê Châu rách nát kia.
“Bịt khe hở lại, ngươi rời khỏi đây, đương nhiên ta sẽ thả sư nương của ngươi.” Mộc Vĩnh nhắc lại.
Kế Ngôn bước ra một bước, thản nhiên nói: “Thả người!” Một cỗ kiếm ý sắc bén lan rộng, tất cả mọi người đầu rùng mình.
Dường như chỉ một khắc sau Kế Ngôn sẽ rút kiếm ra.
Một cỗ áp lực cường đại dũng mãnh ập tới Mộc Vĩnh.
Sắc mặt Mộc Vĩnh chớp mắt đã thay đổi, một số người trực phụt máu tươi, lảo đảo đổ xuống.
Mộc Vĩnh lại có thể đứng vững ở đó, tuy sắc mặt hơi tái trắng nhưng không hề có vẻ sợ hãi khiếp nhược.
Kế Ngôn nhíu mày, sát ý chọt lóe lên trong mắt. Mộc Vĩnh phát hiện ra sát ý của Kế Ngôn, chớp mắt toàn thân đã căng cứng, khi định lấy ra quân át chủ bài của mình thì một tiếng nói già nua vang lên.
“Ha ha, người trẻ tuổi, không nên quá điên cuồng!”
Vùi
Dường như một trận gió nổi lên, áp lực xung quanh Mộc Vĩnh biến mất.
Một lão giả râu ngắn xuất hiện trước mặt mọi người. Lão giả này tương mạo rất bình thường, rất không đáng chú ý, mà ánh mắt ai cũng bị hút theo.
Hợp Thể kỳ!
Trong đầu tất cả mọi người hiện ra ba chữ này.
Lão giả không bộc lộ ra toàn bộ khí tức của mình, nhưng mọi người đầu biết lão ta là Hợp Thể kỳ.
“A?”
Một số lão giả có tuổi lớn một chút lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm lão giả râu ngắn vừa xuất hiện.
“Quen mặt quá nhỉ?” “Mi Đại hành lễ với lão ta... ta nhớ ra rồi, lão ta là Mị Giới. Lão tổ Mị gia!”
“Cái gì? Là MỊ giới sao? Không phải nói lão ta đã vẫn lạc từ lâu rồi sao?”
“Hơn hai trăm năm trước lão ta vẫn là Luyện Hư hậu kỳ, nghe nói bây giờ lão ta không còn nhiều thời gian, vừa bước vào cảnh giới tầng chín đã chuẩn bị xung kích Hợp Thể kỳ, không phải có tin đồn lão ta đã vẫn lạc trong thiên kiếp rồi sao?”
“Thì ra lão ta không chết, hơn nữa còn bước vào Hợp Thể kỳ.” “Quả nhiên Mi gia cấu kết với Ma tộc, thật đáng chết!”
Rất nhiều người không ngờ nổi Mị gia lại đưa Mị Giới tới áp trận, bởi vậy có thể thấy được quyết tâm của Mi gia. Muốn mặc chung một cái quần với Ma tộc, đi chung với Ma tộc.
Kế Ngôn nhìn thấy Mi Giới, ánh mắt đột nhiên cháy bùng lên, trở nên cực kỳ sắc bén, nóng bỏng.
Hắn ta nhìn chòng chọc vào Mị Giới tựa như vừa thấy được mỹ nữ. Trước ánh mắt cực nóng cực
sắc bén đó, Mị Giới cũng cảm thấy khó mà chống đỡ được.
Lão ta hừ một tiếng: “Tiểu tử, chớ có càn rỡ, ngươi vần còn
trẻ.”
Giọng nói cao cao tại thượng, không thèm để Kế Ngôn vào
mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận