Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2207: Chương 2207

Chương 2207: Chương 2207Chương 2207: Chương 2207
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Ngươi... ngươi.... Ngươi đi chất đi!”
Gia Cát Huân bực tức dậm chân, đăng đồ tử, đi chất đi. Hại nàng ta xấu hổ không nói hai lời, chớp mắt liền xoay người bỏ chạy.
Gia Cát Huân chạy rất xa mới dần dần tỉnh táo lại được. Nhưng thấy Lữ Thiếu Khanh không đuổi theo, nàng ta dâm mạnh chân, sau đó hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.
“Đáng chết, tên hỗn đản kia muốn làm gì?”
Gia Cát Huâ tỉnh táo lại thì cảm thấy không ổn lắm. “Hắn bị sét đánh choáng váng rồi sao? Đổi tính rồi à?” “Tên hỗn đản ghê tởm, ta đã cứu ngươi, ngươi lại dám đùa bỡn ta?”
Gia Cát Huân tức giận lắm, cảm giác xấu hổ trong lòng chuyển thành cơn giận, đằng đằng sát khí quay trở lại.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng dưới đất chữa thương, nhìn thấy Gia Cát Huân trở lại thì mở to mắt mỉm cười hỏi nàng ta: “Trở về rồi à?” Trong trạng thái này, Lữ Thiếu Khanh có mỉm cười cũng cực kỳ mê người.
Gia Cát Huân lại đỏ mặt, thở phì phì nói: “Tên đáng chết, đi chết đi!”
Dám đùa bỡn ta à?
Gia Cát Huân lại vung ra một chưởng.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh, vần dịu dàng nói: “Ngươi thế nào?”
“Đừng nóng giận, ta làm sai chỗ nào, ta xin lôi ngươi!” Lòng Gia Cát Huân nhảy lên một cái, gia hoả này đột nhiên đột tính à?
Nói không chừng hắn đã bị đoạt xá ấy.
“Đi chết đi!”
Gia Cát Huân nổi giận quát lên, sát ý trong lòng nhanh chóng tăng theo cấp số nhân. Tên hỗn đản trước mặt này thấy rõ hết tư thái tiểu nữ nhi của mình rồi, chỉ có giết chết hắn mới có thể che giấu được bí mật.
Mặc dù bị thương, nhưng Gia Cát Huân đang nổi điên cũng không thể khinh thường được, nàng ta như một con mãnh hổ xuống núi, liên tục gào thét, chỉ hận không thể nuốt sống được Lữ Thiếu Khanh.
Dường như Lữ Thiếu Khanh cũng bị tổn thương, bị Gia Cát Huân tấn công chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, dần dần lộ ra tư thái mệt mỏi.
“Gia Cát tiểu thư, ta đắc tội ngươi lúc nào?”
“Đến lúc đó ngươi phải nói rõ ràng, ta...”
Lữ Thiếu Khanh hỏi thế, Gia Cát Huân chỉ nói một câu: “Đi chất đi!” Trong tiếng nổ vang, Gia Cát Huần đánh một đòn trúng vào Lữ Thiếu Khanh.
Khẽ phù một tiếng, chớp mắt Lữ Thiếu Khanh đã hóa thành những mảnh vỡ rồi biến mất. Không gian xung quanh hơi rung động một chút, ngay sau đó, áp lực to lớn từ thiên uy lại lần nữa ập tới.
Gia Cát Huân ngấng đầu nhìn kiếp vân đã biến mất lại lần nữa xuất hiện.
Đầu tiên là Gia Cát Huân sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, mồ hôi túa ra đầm đìa, lạnh ngắt.
Huyễn cảnh!
Trong lúc vô tình, nàng ta rơi vào ảo giác.
Là khi nào?
Gia Cát Huân hoảng sợ vô cùng, nếu nàng ta không kịp phản ứng, cả đời này nàng ta đều sẽ trầm luân trong ảo cảnh, cho đến khi thân tử đạo tiêu.
Rốt cuộc là thiên kiếp gì? Nàng ta cách xa như thế cũng bị ảnh hưởng, nếu đứng gần một chút thì sao? Có phải sẽ càng khó mà tỉnh táo thoát khốn hơn không? Gia Cát Huân lắc lắc đầu, vội vàng củng cố tâm thần của mình một chút.
Nhưng khi nàng ta nhìn ra xa, Gia Cát Huân không nhịn được mà nghỉ ngờ bản thân: “Ta vân đang ở trong ảo cảnh sao?”
Phía xa, hai Lữ Thiếu Khanh đang đứng đối diện nhau. Nhưng có một con rồng ngăm ngăm đen như bị rám nắng, khí tức kinh người phóng lên tận trời, tựa như một mặt trời nóng bỏng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Một người quần áo nát bét, hơi thở yếu ớt, yếu ớt vô cùng.
Gia Cát Huân kỳ quái, vì sao lại xuất hiện đến hai Lữ Thiếu Khanh.
Gia hỏa khí tức kinh người kia đen thui nhưng giống Lữ Thiếu Khanh như đúc, đến cả khí tức cũng giống hệt nhau. Chỉ có điều, trong khí tức của hắn lại thêm vài phần hung tàn và âm lãnh.
Gia Cát Huân cảm thấy kỳ quái. Lữ Thiếu Khanh cũng rất nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào phân thân của mình: “Ngươi chạy ra ngoài làm gì? Không biết ngươi có nhận ra người nào sao?”
“Trở về, về đi!”
Đen thui, quá mất mặt. “Hắc!” Phân thân cười lạnh một tiếng, khoe ra hàm răng trắng tinh càng nổi bật trên nền da đen: “Hôm nay là ngày chết của ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Thì ra cảm giác bất an kia là ngươi à?” “Ta trách oan tiểu đệ ma quỷ rồi.”
Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao, sao phân thân của mình lại phản phệ rồi?
Từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói có phân thân của ai sẽ phản phậ.
Phân thân cười lạnh càng lợi hại hơn: “Chịu chết đi!”
Vung tay lên một cái, một quả cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống.
Tiên hỏa cầu thuật! Mặc dù là phân thần, trên thực tế không khác gì bản thể của Lữ Thiếu Khanh.
Khác biệt duy nhất chính là ý thức.
Lữ Thiếu Khanh biết, phân thân cũng biết.
MàiI
Bản thể Lữ Thiếu Khanh đang bị thương, thực lực có thể phát huy ra chưa chắc đã có thể vượt qua phân thân.
Tiên hỏa cầu thuật do phân thân không tồn tại ở thế giới pháp thuật này đánh ra tựa như thiên thạch có thể hủy thiên diệt thiên.
Âm ầm nên xuống Lữ Thiếu Khanh.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến cho hư không lại lần nữa vặn vẹo.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, vung tay vung kiếm, ánh kiếm xeẹt qua, để lại một quỹ tích lóa mắt trong bóng đêm. Âm ầm.
Quả cầu lửa thật lớn nổ vang rồi hóa thành hai nửa, sau đó chia năm xẻ bảy.
Năng lượng kinh khủng bộc phát, nổ tung giữa hư không tối đen, rực rỡ như pháo hoa, võ cùng đẹp đề.
Phân thân ngạc nhiên, cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh, y ngây ngẩn cả người mà hỏi: “Ngươi... ngươi không bị thương sao?”
Nơi xa, Gia Cát Huân vô cùng kinh ngạc.
Mới một khắc trước, nàng ta còn sợ mất mật khi thấy quả cầu thật lớn.
Một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh chẳng những đã nhẹ nhàng phá vỡ quả cầu lửa mà khí tức còn tăng thêm không ít. Ngay khi Gia Cát Huần kinh ngạc, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên: “BỊ thương rồi!"
“Sao lại không bị thương? Ngươi thử bị thiên kiếp bổ xem nào?”
“Cũng không phải chơi đồ hàng, sao không thể bị thương chứ?”
“Chỉ là không bị thương nghiêm trọng như vậy thôi.” “Ta không bị thương, ngươi sẽ chịu xuất hiện ư?”
Nghe giọng nói của Lữ Thiếu Khanh, Gia Cát Huân chỉ thấy ghê tởm.
Tên gia hỏa hỗn đản này, khi độ kiếp vẫn còn tính toán nữa à?
Thật là giảo hoạt và hèn hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận