Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 208 - Tiêu gia cũng khó khăn lắm



Chương 208: Tiêu gia cũng khó khăn lắmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y chớp mắt, cảm thấy khó hiểu.Sao mà phụ thân lại khách khí với Nhị sư huynh một cách kì lạ như vậy nhỉ, thậm chí còn có vẻ như đang lấy lòng.Nguyên nhân vì sao nhỉPhụ thân và Nhị sư huynh từng gặp nhau à?Tiêu Y tò mò hỏi: "Phụ thân, trước kia người từng gặp Nhị sư huynh hả?"Nàng cũng dùng con mắt tò mò nhìn Lữ Thiếu Khanh.Chưa từng gặp, nhưng mà có nghe nói.Thúc thúc của con đã nhắc tới quá Nhị sư huynh của ngươi rồi.Trong lòng Tiêu Dũng thầm nghĩ, thúc thúc của con cũng có nói, có hai người Lăng Tiêu Phái tuyệt đối không được đắc tội.Một người là chưởng môn, một người khác đang đứng ngay trước mắt ông.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn cũng không hiểu vì sao Tiêu Dũng lại khách khí với hắn như vậy.Hừm, chắc là ông biết ta đã chăm sóc con nha đầu Tiểu Y nhiều, nên mới cảm kích ta.Người tốt, có thể giao thiệp.Thái độ của người ta tốt như vậy, Lữ Thiếu Khanh cũng không thể không nể mặt.Lữ Thiếu Khanh khách khí cười, cũng nói mấy câu dễ nghe với Tiêu Dũng: "Tiêu gia chủ kinh doanh Tiêu gia từ nhỏ đến lớn, từ một tiểu gia tộc yếu kém trở thành một trong mấy đại gia tộc hiện tại.""Cửu ngưỡng đại danh, nay được gặp mặt, quả là trăm nghe không bằng một thấy."Quái thay, hơi khác với cách nói của lão đệ, tính cách rất là khiêm tốn mà.Tiêu Dũng nghe Lữ Thiếu Khanh nói đến sự tích quang vinh của mình, trong lòng rất là tự hào."Đâu có đâu có, Lữ công tử quá khen.""Ta cũng nghe lão đệ của ta nói về Lữ công tử nhiều rồi, hôm nay được gặp, quả nhiên là rồng phượng trong loài người.""Đúng rồi, nếu là sư huynh của Tiểu Y, lần này ta cố ý mang theo một ít quà mọn tới, mong rằng Lữ công tử không từ chối..."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, cười rạng rỡ hơn nữa.Quả nhiên là người có thể giao thiệp được.Ngoài miệng thì hắn khách sáo vô cùng: "Làm vậy coi sao được, dù sao Tiêu gia cũng không giàu có gì.""Quà cáp gì chứ, khách sáo như vậy làm gì."Trong lòng Tiêu Dũng thầm thấy lạ, lời này có ý gì?Còn nữa, người này cũng không tham lam ham tiền như lão đệ mình nói.Hừm, Tiểu Y đi theo hắn, có vị sư huynh này làm tấm gương, tốt lắm.Chỉ có mình Tiêu Y bên cạnh là khó chịu.Phụ thân, người ta đang ngại Tiêu gia chúng ta là nhà nghèo nhất Tề Châu đó.Tiêu Dũng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh khách sáo như vậy, thiện cảm với Lữ Thiếu Khanh càng dày.Ông lấy một món pháp khí ra, là một cái viên bàn ra, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đây là một món pháp khí phòng ngự nhị phẩm, coi như là quà gặp mặt, mong rằng Lữ công tử nhận cho."Lữ Thiếu Khanh đón lấy, nhìn thoáng qua, đây là một món pháp khí vô cùng bình thường.Có thể ngăn cản đòn tấn công của Trúc Cơ kỳ trung kỳ, còn nếu bị Trúc Cơ kỳ hậu kỳ công kích thì đành chịu.Haizz, đúng là rất nghèo.Nếu như là linh thạch thì tốt nhất, nhưng vậy cũng xem như có tâm rồi.Lữ Thiếu Khanh không nhận, mà hỏi một câu: "Có thể đổi thành tiền không?"Chỉ là một món pháp khí nhị phẩm mà thôi, mình không dùng được, lấy đi bán, cũng được ba bốn trăm viên linh thạch hạ phẩm, phí trung gian còn đắt cắt cổ."Cái gì, cái gì?"Tiêu Dũng ngây ngẩn cả người, đổi thành tiền sao?Trong lúc nhất thời, ông phản ứng không kịp, nói theo bản năng: "Không, không thể."Thôi, Tiêu gia cũng khó khăn, chắc là không có bao nhiêu linh thạch.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, đón lấy, có vẻ rất là hiền hoà: "Tiêu thúc thúc khách sáo quá, ta đây không khách sáo với ngươi vậy."Tiêu Dũng thấy Lữ Thiếu Khanh nhận quà của mình thì vui vẻ vô cùng, vừa định nói thêm mấy câu.Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Không biết sư phụ và Đại sư huynh của ta có hay không?"Tiêu Dũng bất ngờ không phòng ngự, bị sặc: "Khụ khụ..."Những lời này của Lữ Thiếu Khanh không theo lẽ thường, trong lúc nhất thời ông không biết phải trả lời thế nào.Bị nghẹn họng vô cùng khó chịu.Làm vậy mà coi được à?Có chuẩn bị lễ vật hay không, hình như là chuyện của ta thì phải?Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?Tiêu Y thấy bộ dáng khó chịu của phụ thân mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đồng tình.Dáng vẻ này của Tiêu Dũng, nàng gặp phải thường xuyên.Đối mặt với Nhị sư huynh, nếu không có tố chất tâm lý mạnh mẽ, thì khó lòng chịu nổi."Sao vậy?" Mặt Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ thất vọng, vô cùng đau đớn: "Không chuẩn bị cho sư phụ và Đại sư huynh à?""Bọn họ cũng quan tâm, chăm sóc cho sư muội rất nhiều, ngài không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.""Tiêu thúc thúc, ngài làm như vậy, làm ta nhìn mặt hai người họ thế nào? Nếu như vô ý, rất dễ làm đồng môn không hòa thuận, phiền phức vô cùng."Tiêu Dũng thiếu chút nữa té ngã, đến mức này sao?Ta còn chưa nói gì, ngươi đã nói cả một sọt đạo lý rồi.Ngay cả đồng môn không hòa thuận cũng lấy ra nói luôn rồi.Tiêu Dũng vội vàng nói: "Có, có, đương nhiên là có."Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, cười vui vẻ hơn nữa: "Tiêu gia chủ quả nhiên bất phàm, chuẩn bị đầy đủ như vậy.""Bây giờ sư phụ và Đại sư huynh của ta còn chưa xuất quan, ngài giao lễ vật cho ta đi, đến lúc đó ta chuyển giao cho bọn họ."Đây là hành vi gì thế?Tiêu Dũng ngây ngẩn cả người.Lễ vật, nếu không tự mình giao cho bọn họ, vậy thì hành vi tặng quà này còn có ý nghĩa gì?Tiêu Dũng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chẳng cảm thấy có gì xấu hổ trước mặt, cứng họng.Đứa nữ nhi ngoan ngoãn là Tiêu Y nhắc nhở: "Phụ thân, người cứ giao cho Nhị sư huynh đi, cũng giống nhau à."Những thứ bị Nhị sư huynh để mắt đến, không chạy thoát được đâu.Vẫn nên nghe theo huynh ấy thì tốt hơn.Được rồi, nữ nhi cũng đã nói như vậy, Tiêu Dũng bèn đưa lễ vật vốn dành cho Thiều Thừa và Kế Ngôn ra.Cũng là pháp khí nhị phẩm, lễ vật không đáng bao nhiêu tiền, thậm chí có thể nói là không có bao nhiêu tác dụng với chiến đấu từ Kết Đan kỳ trở lên, chủ yếu là biểu đạt tấm lòng.Mà sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy, lại nhịn không được cảm thán một phen.Sinh lòng thương hại.Quả nhiên, đúng là rất nghèo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận