Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2220: Chương 2220

Chương 2220: Chương 2220Chương 2220: Chương 2220
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kendl
Nhưng kiếm ý cùa Kế Ngôn vừa xuất hiện, dường như thanh kiếm gãy có phản ứng, thân kiếm đột nhiên sáng bừng lên.
Âm ầm!
Mặt đất chấn động, ánh sáng chói mắt lan rộng, bao phủ hoàn toàn cả Kế Ngôn, Tiêu Y và cây ngô đồng.
Từ xa nhìn lại, ánh kiếm lan rộng tạo thành một bình chướng màu trắng bao phủ ngàn vạn dặm xung quanh. Sau đó, cả mặt đất khe khẽ run lên.
Một khí tức viễn cổ già nua lan ra, hư không phong linh trên mặt đất run rẩy.
Mà ở một nơi xa xôi lắm, một vài hư không phong linh đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh.
“Có thứ gì đó xâm nhập vào Vô Thủy chi cảnh!”
“Ai dám quấy nhiễu.”
“A”
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, duõi lưng một cái. Phi thuyền vẫn đang chạy hết tốc lực về phía trước, để lại một quỹ tích màu trắng nhàn nhạt trong bóng đêm.
Xung quanh vẫn là một mảnh hư vô, màu đen sâu vô tận khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh quay lại liếc nhìn Gia Cát Huân, đã hai tháng trôi qua, khí tức của nàng ta đã tốt hơn nhiều. Nhưng muốn thương thế hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, không có mấy năm chắc chắn không làm được. Lữ Thiếu Khanh nghĩ một lát, hiện tại là cơ hội tốt nhất để đi tu luyện.
Gia Cát Huân đắm chìm vào bế quan chữa thương, dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì.
Đi cả nửa ngày cũng không đụng phải một cái hư không phong linh nào.
Phi thuyền không cần điều khiển một đường phi thẳng như bão, chẳng có việc gì. Lữ Thiếu Khanh bày mấy trận pháp để phòng ngừa vạn nhất, sau đó lấy Mặc Quân kiếm và Xuyên Giới Bàn ra, nhìn chằm chằm vào hai cái khí linh, ra lệnh: “Lái thuyền nhìn đường đàng hoàng cho ta.”
Nói xong, hắn tiến vào trong phòng thời gian, võ quan tài nói: “Ma quỷ, ta đến theo hẹn.”
“Một trăm năm!”
Thời gian Lữ Thiếu Khanh tu luyện ở đây dài nhất mới chỉ có hai mươi năm.
Một trăm năm, đây là lần đầu tiên.
“Thử một chút đi, không thì ở đây ngủ mấy chục năm rồi lại tiếp tục” Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm, bẻ ngón tay tính toán thử một trăm năm hắn có thể tăng lên bao nhiêu.
“Hợp Thể kỳ, một trăm năm, thế nào cũng có thể tăng được một hai cảnh giới nhỏ nhỉ.”
“A, không thể nóng vội được, từ từ rồi sẽ tới. Một trăm năm, tu luyện mười mấy hai chục năm rồi nghỉ ngơi mười mấy hai chục năm, sau đó lại tu luyện, không nên tự ép mình đến điên.”
“Vui vẻ tu luyện thôi.” Một đạo thần niệm truyền tới: “Hai trăm triệu linh thạch.”
Bên này nụ cười của Lữ Thiếu Khanh đông cứng lại, ngón tay cũng không bẻ nữa.
Hắn vỗ mạnh vào quan tài. Nước bọt rơi xuống ba ngàn mét mà chửi: “Có phải ngươi nghĩ ta học dốt toán lắm hả? Hay cảm thấy trí nhớ của ta không tốt?”
“Cái đồ Ma quỷ vương bát đản nhà Lý nãi nãi kia, ngươi lừa ta đúng không?”
“Tới đây tới đầy, ngươi leo ra cho ta, ta và ngươi tính thử sổ sách xem, ngươi không được họ toán, ta sẽ dạy cho ngươi miễn phí.”
“Một tháng mười vạn viên linh thạch, một trăm năm bất quá cũng chỉ là một trăm hai mươi triệu, trước đó tính toán song phi cũng chỉ là hai trăm bốn mươi triệu.”
“Bây giờ chỉ còn một mình ta, ngươi lại dám hô hai trăm triệu viên linh thạch, toàn thân ngươi bị đánh chết chỉ còn lại một lá gan nên mới dám hét giá thế này đúng không?”
Lữ Thiếu Khanh tức lắm rồi. Không song phi cũng dám đòi mình hai trăm triệu, tưởng linh thạch là hạt hướng dương à?
Một lát sau, thần niệm lại truyền tới: “Lúc trước ngươi mới là Luyện Hư kỳ!”
Ý tứ rất rõ ràng, Lữ Thiếu Khanh thăng cấp, giá linh thạch cũng tăng theo.
Lữ Thiếu Khanh vừa định chửi tiếp, thần niệm lại lên tiếng: “Ngươi không đồng ý thì thôi vậy.”
Dừng một lát: “Nhắc nhở ngươi một chút, hiện tại là một tháng một triệu viên linh thạch, vì ngươi là Hợp Thể kỳ!”
“Ta đi
Lữ Thiếu Khanh suýt nữa đập đàu vào quan tài muốn cùng nó đồng quy vu tận.
Một tháng một triệu viên linh thạch, mười năm phải bỏ ra một trăm hai mươi vạn. Trước đó một tháng chỉ hai mươi vạn, bây giờ một tháng tốn tới một trăm vạn.
Phép cộng này, ai mà chấp nhận nổi?
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của tiểu đệ ma quỷ.
Hắn nghĩ mình đạt tới Hợp Thể kỳ rồi, tiểu đệ ma quỷ sẽ không biết xấu hổ mà thu của mình năm mươi vạn viên linh thạch một tháng.
Vạn vạn lần không ngờ nổi lại dám thu của hắn một triệu viên linh thạch một tháng. Ngươi chỉ giỏi thế này thôi à? “Ra, ngươi ra đi cho tai”
Lữ Thiếu Khanh gầm thét lên: “Ngươi đi ra nói rõ ràng cho tat”
Lữ Thiếu Khanh đập đập quan tài nhưng nó chẳng có tí phản ứng nào.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức vươn ma trảo lên linh bài.
Nhưng hắn chợt hoa cả mắt, rồi bị đá ra.
“Mẹ nó!”
Lữ Thiếu Khanh phát điên, rồi lại lần nữa biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Quân và Giới.
“Vô sỉ!” Lữ Thiếu Khanh vào lại thì nổi điên chửi quan tài: “Không biết xấu hổi”
Hai mắt hoa lên, hắn lại bị đá ra. “Mẹ nó chứt”
Lữ Thiếu Khanh mắng một câu rồi lại biến mất.
Một khắc sau lại xuất hiện, cứ như thế vài lần.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nổi điên chửi bậy ầm lên lại biến mất lần nữa, Giới không nhịn được mà hỏi Mặc Quân: “Lão đại đang làm gì vậy?”
Mặc Quân cau mày, sau đó lắc đầu đáp: “Không biết.” “Nhưng ta có thể khẳng định, tâm tình của lão đại đang không tốt.” “Cần thận một chút, không nên đắc tội lão đại, nếu không sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.”
Giới rất tán thàn, đoan chính đồng tình, nhìn lên phía trước nói: “Không sai, phải cẩn thận!”
Bỗng nhiên hai mắt nó ngưng lại, nhìn ra xa xa, báo: “Bên kia có hư không phong linh, muốn đi đường vòng không?”
Một đoàn phong bạo to lớn chắn ngang trước mặt bọn họ, hư không phong bạo vô tận đang thổi ù ù. Mặc Quân xòe hai tay hỏi: “Sao phải đi đường vòng?” “Lão đại chỉ bảo chúng ta nhìn đường thôi.”
“Được rồi, vọt thẳng qua đi.” Mà trong phòng thời gian, Lữ Thiếu Khanh đang trợn tròn hai mắt: “Ngươi.... Ngươi bò ra ngoài thật à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận