Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2233: Chương 2233

Chương 2233: Chương 2233Chương 2233: Chương 2233
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Hừ, chỉ cần không đụng phải Đại Thừa kỳ, sợ cái bóng gì!” Gia Cát Huân trầm mặc, hoàn toàn chính xác, tên gia hỏa hôn đản này quá mạnh, cho dù là hậu kỳ Hợp Thể kỳ cũng không chắc đã đánh thắng được hắn.
Mà, đánh không lại, hắn còn có thể chạy.
Một vị Hợp Thể kỳ muốn chạy trốn, ai có thể ngăn cản? “Nhỡ đâu, trong Vô Thủy chỉ cảnh có Đại Thừa kỳ thì sao?” Nàng ta vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng khựng lại, suýt nữa thì ngã đập đầu. Hắn quay lại hung tợn nhìn chằm chằm Gia Cát Huân, mắng: “Ngươi có thể ngậm miệng lại không? Lời này mà ngươi cũng dám tùy tiện nói à?
“Nếu gặp phải Đại Thừa kỳ, ta ném ngươi ra trước tiên, tranh thủ một chút xíu thời gian cho ta.”
Gia Cát Huân hận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nói không nói là ta không nói luôn à?”
“Ngươi cho rằng ta là ai?” Hừ, ta đánh không lại ngươi, không có nghĩa là ta sẽ nghe lời ngươi.
Ta không quên ân oán giữa ta và ngươi đâu.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằ Gia Cát Huân khiến cho nàng ta cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ lại, mình tuyệt đối không thể cúi đầu trước Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta ưỡn ngực, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, bày ra dáng vẻ uy vũ không chịu cúi đầu.
Mặc dù ngươi rất mạnh nhưng không có nghĩa là nói gì ta phải nghe nấy, dù có là tù binh ta cũng có cốt khí của mình.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên cười lên một tiếng, một khắc sau, Gia Cát Huân cảm thấy hai mắt mình hoa lên, mình đang bay ra ngoài.
Phía trước xuất hiện một cái hư không phong linh.
Phong bạo ù ù thổi mạnh, cơn lốc xoay tròn bên người nó như xúc tu không ngừng vung vẩy.
Thấy có người bay về phía mình, phong bạo xung quanh tăng vọt, khống chế Gia Cát Huân sau đó kéo về phía mình.
Gia Cát Huân khiếp hồn, cảm thấy thân thể mình sắp bị xé nứt rồi, giãy dụa muốn chạy trốn.
Nhưng nàng ta đang bi thương, căn bản không thoát nổi sự khống chế của hư không phong linh.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hư không nuốt chứng.
Gia hỏa hỗn đản!
Vào thời khắc cuối cùng bị thôn phệ, nàng ta gào thét lên với Lữ Thiếu Khanh, thần niệm tràn ngập oán khí: “Hôn đản đáng chết, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nói xong, Gia Cát Huân chìm vào trong bóng tối.
Sau đó, nàng ta cảm thấy có lực cắn nuốt rất mạnh xung quanh.
Linh lực trong cơ thể nàng ta bị hấp thu đầu tiên, dù nàng ta dùng cách gì cũng không khống chế nổi linh lực trong cơ thể.
Dường như linh lực đang rút dần khỏi từng cm cơ thể nàng rồi bị rút đi vậy.
Chẳng mấy chốc, Gia Cát Huân liền cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, linh lực sắp bị hấp thu gần hết rồi.
Huyết nhục bắt đầu có dấu hiệu rời khỏi cơ thẻ.
Xongl
Gia Cát Huân tuyệt vọng. Phải chết ở nơi này rồi.
Ngay khi Gia Cát Huân tuyệt vọng, trước mắt bỗng nhiến lóe lên ánh sáng màu đỏ, một vòng ánh kiếm xet qua bên cạnh mình
Trúng một kiếm này, Hư không phong linh đang nuốt chứng Gia Cát Huân liền tiêu tán. Gia Cát Huân lại xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Ù ù.
Gia Cát Huân thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể gần như cạn sạch rồi, cảm giác mệt mỏi không ngừng ập tới.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm chào nàng ta: “Cảm thấy thế nào?”
“Đã nghiền chưa?”
Đã nghiền?
Gia Cát Huân không nhịn được mà nhào lên há mồm cắn.
“Này này.” Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở: “Ngươi không thể ra tay với ta!”
Lý trí của Gia Cát Huân bị nuốt chứng rồi, nàng ta gầm lên: “Ta không ra tay với ngươi, ta cắn chết ngươi!” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, sao cầu ca lại biết thông minh rồi?
Lữ Thiếu Khanh lùi lại, rống lên: “Cẩu ca, đừng làm rộn.” “Ngươi còn nháo nữa ta sẽ mặc kệ ngươi, hư không phong linh đằng sau lại đuổi theo.” Lúc này Gia Cát Huần mới tỉnh táo lại, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
“Ngươi chờ đó cho tai”
Gia Cát Huân nói xong còn cố ý nhe răng bày tỏ quyết tâm của mình.
Sớm muộn gì cũng có ngày ta cắn chết ngươi.
“Ngươi là trư ca, không phải cầu ca.” Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc: “Đang êm đang đẹp sao một cô nàng Ma tộc lại biến thành chó rồi?”
Sau đó, hắn lại chụp nồi oan lên đầu Mộc Vĩnh: “Đầu do con chó Mộc Vĩnh cả.”
Gia Cát Huân bình thản nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Ta trở thành thế này trong lòng ngươi không có cân nhắc à?
Không phải ngươi, ta có thể như vậy sao?
Vù.
Hư không phong linh đằng sau đuổi theo, Lữ Thiếu Khanh mang theo Gia Cát Huân tiếp tục chạy đi.
Mà Gia Cát Huân cũng trở nên biết điều hơn. Không phải vạn bất đắc dĩ nàng ta cũng không muốn nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh hỉ nộ vô thường, khiến cho nàng ta không chịu nổi.
Một lời không hợp là ném luôn người ta vào bụng hư không phong linh, Gia Cát Huân không sợ tè ra quần cũng coi như gan lớn rồi. Mà nàng ta cũng không muốn thử cảm giác bị hư không phong linh thôn phệ này nữa.
Hỗn đản! Trong lòng Gia Cát Huân phân hận không thôi.
Không phải chỉ là không cho ta nói thôi sao? Ngươi nói thẳng là được rồi, còn phải dọa người thế nữa à?
Đi tiếp, xông tiếp, Lữ Thiếu Khanh như có phát hiện mới. “A?”
Gia Cát Huân vềnh tai, nàng ta cảnh giá nhìn xung quanh. Nhưng nhìn mãi nàng ta cũng không thấy được cái gì không ổn. Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ ồ lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Gia Cát Huân tò mò, nhưng nàng ta vẫn nhịn không nói. Vù.
Hư không phong bạo lại lần nữa bắt đầu điên cuồng lên. Phía trước xuất hiện năm đoàn phong bạo.
“Nhân loại?”
“Đáng chết, lại tới nữa sao?” “Giết bọn chúng!” Graooo
Dường như bọn chúng đã chờ sẵn ở đây, phát hiện thấy Lữ Thiếu Khanh liền lập tức bắt đầu điên cuồng, giống như cừu nhân gặp nhau đỏ cả mắt.
Bọn chúng cũng không nói gì, trực tiếp thúc giục phong bạo đánh tới Lữ Thiếu Khanh. Năm đạo khí tức cường đại tràn ngập, hư không chấn động.
Năm hư không phong linh Hợp Thể kỳ.
Xongl Gia Cát Huân lại lần nữa tuyệt vọng.
Năm hư không phong linh Hợp Thể kỳ liên thủ chặn đường, Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn cũng không xông qua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận