Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2248: Chương 2248

Chương 2248: Chương 2248Chương 2248: Chương 2248
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Quá nguy hiểm, về sau không thể làm như vậy nữa.” “Ăn một miếng không béo được đâu.”
Mặc dù nguy hiểm rất lớn như thu hoạch cũng không nhỏ.
Uy lực của sợi kiếm ý này cực lớn, vượt xa tưởng tượng của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá một chút, một khi bộc phát ra, đâu chỉ bằng một đòn của Đại Thừa kỳ.
“Hà hà.” Lữ Thiếu Khanh lại cười lên, thận trọng thu lại kiếm ý: “Đến khi ấy gặp được Mộc Vĩnh sẽ dùng cái này để chào hỏi hắn.”
Hắn hận Mộc Vĩnh thấu xương.
Chỉ muốn dùng chiêu thức mạnh nhất của mình để chào hỏi Mộc Vĩnh.
Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, nhìn bình chướng kiếm ý trước mắt, trong lòng đang nghĩ còn nên thử tiếp không. Lai lịch của con quỷ xấu xí kia vượt xa tưởng tượng của hắn. Chỉ một sợi bản nguyên nho nhỏ đã có thể giúp cho năng lực cửa hắn tăng lên gấp ngàn vạn.
Nếu nhiều thêm một chút nữa thì sao?
A, thôi được rồi, nếu thêm nữa không chừng mình sẽ bị cạo chết.
Đại lão có thể chiến đấu với con quỷ xấu xí kia, đại lão có thể cầm Đế Kiếm trong tay, lai lịch chắc hẳn cũng to đến mức có thể hù chết người. Trước mắt kiếm ý là phát ra từ chỗ Đế Kiếm.
Nếu thử một lần nữa, liệu có thể thấy tình cảnh hai tồn tại kinh khủng kia chiến đấu không?
Ý thức tên quỷ kia rất mạnh, không đăng ký thẻ hội viên không cho xem.
Chỉ là một sợi khói đen nho nhỏ, thiếu chút nữa đã muốn cái mạng nhỏ của hắn.
Lữ Thiếu Khanh biết những gì mình vừa xem được là một chút ký ức chiến đấu còn lưu lại từ thời đại xa xôi, hắn đánh bậy đánh bạ trùng hợp nhìn thấy.
Đối với tồn tại kia, hắn thấy được chẳng khác nào gặp mặt vượt thời không.
Hắn không dám khẳng định vừa rồi có xem hết hay chưa. Nếu xem lại lần nữa, Lữ Thiếu Khanh sợ sẽ nhớ thương.
Ôi, phiền phức quái!
Lữ Thiếu Khanh nhìn bình chướng kiếm ý trước mắt lưu động mà rất đau đầu.
Kiếm ý trên đó vẫn khiến hắn cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Nhất thời, Lữ Thiếu Khanh lâm vào thế lưỡng nan. Không biết có nên đưa tay không.
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh khó xử, tiếng gọi choáng người vang lên: “Ngươi, không sao chứ?”
Kiếm ý xung quanh bị Lữ Thiếu Khanh cắn nuốt mất bảy tám phần, cuối cùng Gia Cát Huân vần đi tới.
Nhưng nàng ta vừa dứt lời liên phát hiện hai mắt Lữ Thiếu Khanh đang nhìn mình chòng chọc.
Vừa thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, lòng Gia Cát Huân nhảy lên một cái, hơi đỏ mặt.
Theo bản năng, nàng ta lùi lại một bước, hỏi: “Ngươi... muốn làm gì?” Trái tim của Gia Cát Huân nhảy lên bình bịch, hơi bối rối.
Tên hỗn đản này muốn làm gì?
Sẽ không ở đây chiếm tiện nghi chứ?
Đáng chết!
Nghĩ đến đây, Gia Cát Huân lại lùi lại một bước.
Lữ Thiếu Khanh lại vẫy tay, Gia Cát Huân bị một sức mạnh vô hình kéo tới trước mặt hắn.
“Ngươi.” Chớp mắt, khuôn mặt Gia Cát Huân đỏ bừng.
Gia hỏa hỗn đản, vô sỉ.
Vào lúc này, thân thể Gia Cát Huân hơi nhữn ra, sức mạnh toàn thân tựa như biến mất. “A, sao mặt ngươi đỏ như vậy?” Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi: “Ngươi phát sốt rồi sao? Hay là phát điên?”
Hỗn đản?
Gia Cát Huân giận tím mặt: “Thả ta ra, ngươi muốn làm gì? “Không làm cái gì, ngươi vào xem ổi.”
Đi vào?
Gia Cát Huần nhìn bình chướng màu trắng trước mắt, kiếm ý trên đó lưu động như thủy ngân chảy.
Gia Cát Huân rùng mình.
Để nàng ta đi vào, khác gì giết nàng ta luôn?
Đồng thời, nàng ta hiểu Lữ Thiếu Khanh nhìn mình chằm chằm vậy là muốn làm gì.
Thì ra là muốn để mình làm tiên phong. Trong nội tâm nàng bùng lên lửa giận, nổ tung như núi lửa. “Hỗn đản!” Gia Cát Huân gào thét: “Ngươi đi chết đi!”
“Tên hỗn đản đáng bị Thiên Lôi đánh xuống này, ngươi đi chất đi!”
Gia Cát Huân há miệng, chỉ hận cổ mình không đủ dài, không cắn đến người.
Lữ Thiếu Khanh ấm ức chớp chớp mắt mấy cái: “Như thế còn mắng chửi người nữa?” “Cho ngươi đi dò đường thôi, có gì nguy hiểm đâu.” Gia Cát Huân giằng co, chỉ hận không thể nhào tới cắn chết Lữ Thiếu Khanh, nàng ta chỉ vào bình chướng kiếm ý: “Cái này gọi là không gặp nguy hiểm à?”
“Sao ngươi lại không đi?” Những kiếm ý trắng bóng kia, khí tức sắc bén kia, đầu là giả à?
Ngươi tưởng ta mù à? Hay là ngốc?
Gia Cát Huân tin tưởng nếu mình đi trêu chọc vào những kiếm ý này, chỉ cần một hơi thở thôi, nàng ta có thể sẽ tan thành mây khói, cả cặn bã cũng không còn bao nhiêu. Không ngờ Gia Cát Huân lại bị Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Dừng!”
“Còn nói ngươi là thiên tài gia tộc ẩn thế, quả nhiên, gia tộc ẩn thế các ngươi tiêu thật 80)1
“Với ta mà nói là nguy hiểm, nhưng với ngươi thì không có nguy hiểm gì hết.”
Gia Cát Huần cười lạnh. Nàng ta không tin dù chỉ là nửa cái dấu câu của Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi tưởng ta ngốc à?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta nói thật, ngươi không thấy vừa rồi ta đã từ bỏ mọi chống cự và phòng bị sao?”
“Ngươi thấy ta có làm sao không?”
Hắn vừa dứt lời, Gia Cát Huân cũng hiểu ra.
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đè xuống khí tức của mình, để cho mình giống hệt một người phàm, tiếp tục đi tới thì một chút vấn đề cũng không có.
Biết là thiếu sót của mình, Gia Cát Huần cũng không tiện giương nanh múa vuốt.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào bình chướng kiếm ý, nói: “Ngươi không phát hiệ được kiếm ý này rất bá đạo sao?”
“Nó không chấp nhận được có người mạnh hơn nó, ta đoán chừng Phá Đế Kiếm đã làm quen làm lão đại, cho nên không cho phép có người phách lối trước mặt nó, càng không chấp nhận được có người dám khiêu khích nó.” “Gặp được sâu kiến, nó dẫm một cái thôi cũng ngại mệt.” Gia Cát Huân rất thông minh, lập tức hiểu ý Lữ Thiếu Khanh.
Trước mặt kiếm ý, chính vì hắn khiêm tốn làm cháu trai nên kiếm ý mới không tấn công hắn.
“Sao ngươi không đi??” Gia Cát Huân hiểu được đạo lý này, nhưng nàng ta không rõ vì sao Lữ Thiếu Khanh lại không tiếp tục.
“Ta chỉ đoán thôi, nên muốn tìm ngươi thử một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận