Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2257: Chương 2257

Chương 2257: Chương 2257Chương 2257: Chương 2257
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kế Ngôn nhắm mắt lại, đứng tại chỗ, thân thể toát ra ánh sáng màu trắng, đó là do vô số kiếm ý ngưng tụ mà thành, hóa ra bình chướng màu trắng ngăn cản ánh áng đen.
Nhưng ánh sáng đen kia càng phát ra mãnh liệt hơn, như một cái đầm lầy sâu hun hút đang chậm rãi thôn phệ Kế Ngôn.
Cuối cùng, ánh sáng màu đen hoàn toàn bao phủ Kế Ngôn, bay vây láy hắn ta.
“Sâu kiến!" Hoang thần chỉ khinh thường hừ lạnh.
Chỉ là sâu kiến mà cũng dám cuồng vọng trước mặt nó. Khí tức của Kế Ngôn biến mất, cây ngô đồng sốt ruột: “Tiểu tử, ngươi còn không ra tay à?”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng đắn đo vô cùng, nhưng ngay khi hắn định ra tay thăm dò thử một chút.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang lên, như một tiếng kêu khẽ trong đêm tối, như âm thanh đầu tiên xông phá bóng tối.
Một khắc sau, một luồng sáng phóng lên tận trời.
Cả ánh sáng màu đen bao phủ Kế ngôn cũng bị xuyên thủng, từng đạo từng đạo ánh sáng nổ bắn ra.
Cuối cùng tạo thành hào quang mãnh liệt.
Hào quang phóng lên tận trời dần dần tan đi, một con thần long xuất hiện trên trời. Kiếm ý biến thành thần long Xoay quanh cửu tiêu, bao quát chúng sinh.
Khí tức sắc bén càn quét thiên địa.
Thần sắc Lữ Thiếu Khanh khẽ động, kiếm ý của Kế Ngôn lại có thêm một chút gì đó khác lạ.
Nếu như nói trước đó kiếm ý của Kế Ngôn là nhuệ khí bức người, sắc bén vô song.
Thì kiếm ý lúc này của Kế Ngôn không hề cùn bớt mà nó còn ddem lại cảm giác vô địch cho người ta.
So Với Đế Kiếm, nó thêm một cô khsi tức bá đạo khiến cho người ta tin phục.
Dường như đây mới là kiếm ý vô địch, mới là tồn tại đáng để thần phục.
Trước mặt cỗ kiếm ý này, tất cả kiếm ý đầu tối đen phai mờ.
Cây ngô đồng lập tức lắp ba lắp bắp hỏi: “Cái này... không hợp thói thường.”
“Đế Kiếm mới là Bá đạo, hắn ta đã lĩnh ngộ được Vương đạo.”
Cây ngô đồng là lão thụ tỉnh, một câu đã nói ra sự khác biệt giữa hai người.
Bá đạo, tràn ngập vô địch, nhưng loại vô địch này rất khó mà tin phục rất nhiều người. Vương đạo, cũng là vô địch, nhưng loại vô địch này lại được tán thành, sẵn lòng phục tùng.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chí khí Vương bát.
Khí tức chợt lóe lên, ai nấy đầu có ảo giác như thời gian quay lại, khí tức của Kế Ngôn lại tăng vọt, như thể chưa từng bị thương trước khi trở về.
“Đáng chết!”
Hoang thần không ngờ kiếm ý của Kế Ngôn lại tiến thêm một bước. Mặc dù giật mình, nhưng nó không hề lo lắng chút nào, khinh thường vẫn là khinh thường.
“Sâu kiến chính là sâu kiến, dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng chỉ uổng phí công phu.
“Chết!” Nó lần nữa xuất kiếm, lần này nó không định chơi nữa mà muốn giết Kế Ngôn ngay với một kiếm.
Kiếm ý bá đạo ngập trời hội tụ, một con rồng màu đen khổng lồ gào thét xông lên trời. Kế Ngôn mở to mắt, trong ánh mắt lấp lóe ý lạnh, cũng hung hăng vung ra một kiếm. Một sợi kiếm quang phóng về phía con rồng màu đen, không có bất kỳ điệu đà hoa cỏ gì, chỉ đơn giản là một kiếm.
Đại đạo đơn giản nhất.
Phụt!
Con rồng màu đen khổng lồ vọt lên giữa không trung, một khắc sau bị chia làm hai nửa.
Tiếng va chạm ầm ầm vang lên bên tai không dứt, kiếm ý bá đạo không ngừng tiêu tán, áp lực giữa thiên địa giảm bớt đi nhiều.
“Không, không thể nào!” Hoang thần chấn kinh, nó cúi đầu nhìn Đế Kiếm trong tay khó mà tin nổi.
Đế Kiếm mới là vô địch, vì sao lại không đánh lại nổi một con kiếm hôi?
“Ta không tin!“ Hoang thần nổi giận gầm lên một tiếng, Đế Kiếm cũng đang rung động, tràn đầy lửa giận vô tận.
“Chết đi cho tat” Nó lại lần nữa đánh xuống một kiếm, kiếm ý vẫn bá đạo vô song rơi xuống.
Nhưng mài
Vẫn là nhẹ nhàng vung ra một kiếm, thậm chí Kế Ngôn còn không cần đến kiếm chiêu, chỉ đơn thuần vung vẩy trường kiếm.
Một vòng kiếm quang xeẹt qua, kiếm ý phô thiên cái địa tung hoành ngang dọc. Hoang thần lại lần nữa chấn kinh.
Mẹ nó chứ thật không hợp thói thường. Hoang thần không thể tin nổi, nghi ngờ mình đang nằm mơ: “Không thể nào!”
Nó lại ra tay, liên tiếp mấy lần nó mới hoảng sợ phát hiện ra mình không phải đang nằm mơ.
Kiếm ý mà Đế Kiếm bộc phát ra không phải đối thủ của Kế Ngôn.
Bên dưới, cây ngô đồng và Gia Cát Huân cũng trợn mắt há mồm mà nhìn, đầu đang nghi ngờ mình đang nằm mơ. “Wì sao?” Gia Cát Huần cực kỳ khó hiểu, rõ ràng chênh lệch cảnh giới lớn như thế, hiện giờ lại có thể đè ép được đối phương.
Nằm mơ cũng không mơ được giấc mơ như thế chứ. Giọng nói của Kế Ngôn vang lên, tựa như đang nói với Hoang thần: “Ngươi không hiểu kiếm!”
“Ngươi ăn mòn Đế Kiếm, nhưng lại không phải Đế Kiếm, nó không phải là của ngươi.”
“Nói láo!” Hoang thần nổi giận, một con kiếm hôi mà cũng dám chỉ trích nó: “Đế Kiếm đã là vạt trong lòng bàn tay của ta, ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì gọi là uy lực thật sự của Đế Kiếm.”
Thần thức tràn ngập, cuồng cuộn như thiên lôi, mang theo Hoang thần căm giận ngút trời.
“Chết!”
Hoang thần lại lần nữa vung Đế Kiếm hugn hăng giáng một kiếm xuống Kế Ngôn. Graol
Không ngờ, vào đúng lúc này, một tiếng long ngâm vang lên, một con thần long gần như trong suốt từ đằng xa đánh tới, đánh mạnh vào Hoang Thần. Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì quát lớn: “Sắc long1”
Bị Lữ Thiếu Khanh gọi là sắc long kia chính là kiếm ý mà lúc trước Đế Kiếm tràn ra biến thành.
Vì truy sát Lữ Thiếu Khanh, ngay cả bình chướng kiếm ý cũng gia nhập luôn.
Lữ Thiếu Khanh thật vất vả mới tìm được cơ hội thoát khỏi.
Hiện giờ, không ngờ nó không quay lại mà lao thẳng đến Hoang thần. “Sâu kiến!“ Mặc dù Hoang thần có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng hốt.
Trở tay nhắm vào sắc long mà vung một kiếm.
Nhưng lúc này Kế Ngôn lại đánh thêm một kiếm nữa. Chớp mắt Hoang thần đã rơi vào bể sao.
Hoang thần vẫn không hoảng hốt, dù là Kế Ngôn hay thần long mà trước đó kiếm ý của Đế Kiếm biến thành, nó đầu không để vào mắt.
Trong mắt nó, hất thảy đều là sâu kiến. “Ta nắm giữ Đế Kiếm, ta là vô địch thiên hại”
Nhưng nó vừa dứt lời, bầ mặt Đế Kiếm đột nhiên bộc phát ra hào quang màu trắng. Hào quang màu trắng xuyên qua bóng đen, đâm thật sâu vào hai mắt Hoang thần, cũng khiến cho thân thể nó bốc ra khói đen.
Đồng thời, hai tay đau nhói, nó không thể không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận