Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2262: Chương 2262

Chương 2262: Chương 2262Chương 2262: Chương 2262
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Xem ra hiện tại nó đang biến thân đấy, khẳng định thực lực tăng lên gấp trăm gấp mười lần, đến khi ấy, nó thổi một hơi cũng có thể thổi chết huynh.”
Kế Ngôn nhìn màn sương đen cuồn cuộn rồi nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đệ ra tay trước đi."
Lữ Thiếu Khanh xạm mặt, muốn đập đầu mình vào đầu Kế Ngôn luôn cho hắn ta biết ai mới là đồ đầu sắt.
“Có phải huynh chưa tỉnh ngủ không đấy?” Lữ Thiếu Khanh rống lên: “Huynh đang đùa giỡn với ta hay sao?”
Kế Ngôn lắc đầu, chỉ vào màn sương đen đang không ngừng nhấp nhô, nói: “Số sương đen này chỉ đệ mới có thể đối phó, đệ hút sạch nó đi, đoán chừng có thể khiến cho thực lực của nó suy yếu đi đấy.”
“Huynh coi ta là thứ gì chứ?” Lữ Thiếu Khanh bước lại gần hai bước, hơi vươn đầu ra, sẵn sàng đập vào đầu Kế Ngôn bất kỳ lúc nào.
“Vựa ve chai à?” Lữ Thiếu Khanh muốn khóc cho Kế Ngôn xem: “Cả ngày ăn mấy thứ rác rưởi này, huynh không quan tâm đến thân thể sư đệ là ta sao?”
Kế Ngôn nhìn hắn một lát, nói: “Đệ vẫn nhảy nhót tưng bừng, có vấn đề gì?”
“Mau lên!”
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được nữa, lao vào Kế NGôn: “Ta đập chết huynh!”
“Hỗn đản, huynh muốn lên thì tự lên đi, ta đi theo nhặt xác cho huynh.”
Kế Ngôn nhẹ nhàng tránh ra, đến lúc này, hắc vụ đang lăn lộn lợi hại lại bắt đầu co vào. Trong phong bạo, sấm sét, trong ngọn lửa, nó không ngừng co lại.
Một cái bóng bàu đen chậm rãi xuất hiện.
Kẻ này giống như cái bóng đen cầm Đế Kiếm lúc trước, hình bóng người, toàn thân đen nhánh, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực, không thể thấy rõ bộ mặt thật.
Rõ ràng khí tức tăng vọt so với lúc trước, nhưng cũng không đáng là bao.
Phong bạo, sấm sét, ánh lửa xung quanh bao lẫy nó. “Hừ!”
Hoang thần lạnh lùng hừ một tiếng, tựa như gió lạnh giữa đông thổi vào hư không. CHớp mắt tất cả đòn tấn công của thủy linh lập tức biến mất.
Một khắc sau, Hoang thần cũng biến mất, chờ khi nó xuất hiện lại thì đã tới trước mặt thủy linh.
Con mắt đỏ hồng lộ ra tàn nhẫn, nó đưa tay chộp lấy thủy llinh.
Trong hư không bất ngờ xuất hiện một cái móng vuốt khổng lồ lóe ra khiến cho tất cả đầu sợ hãi, như móng vuốt của Ma Vương đến từ địa ngục. Theo bản năng, thủy linh chạy trốn, thân thể hình tròn khổng lồ bay vèo một cái vào trong hư không, chờ khi xuất hiện lại thì đã cách đó ngàn vạn dặm.
Nhưng vô dụng!
Móng vuốt khổng lồ cũng đuổi theo, cắm phập vao thân thể thủy linh.
PHụt!
Mắt trần cũng có thể thấy thân thể thủy linh vừa bị vồ mất một miếng lớn.
Thủy linh bị đau, không nhịn được mà kêu toáng lên.
Thần niệm quanh quẩn trong hư không, đau khổ không chịu nổi.
Năng lượng trong cơ thể nó bị khuyết đi một phần, đã biến mất và bị thôn phậ.
“Sâu kiến!"
Hoang thần lại lạnh lùng quát lên, pháp thuật lập tức theo sau, xung quanh nổi lên bão lốc dữ dội đâm vào thủy linh. Vô số quy tắc đang khuấy động, bề mặt thủy linh không ngừng nứt vỡ.
Nhất thời, thủy linh bị đánh cho luống cuống tay chân, không ngừng lùi lại.
Tạm thời đánh lui được thủy linh, Hoang thần liếc sang bên cạnh nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Chớp mắt, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cảm nhận được áp lực khắp hư không.
Dường như tất cả áp lực trong hư không này đầu ép lên người bọn họ.
Dường như không gian xung quanh vang lên âm thanh rắc rắc.
Chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cho không gian xung quanh bọn họ rơi vào hỗn loạn.
Đây chính là Đại Thừa kỳ! Vô địch và khủng khiếp đến thế.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm chửi mẹ, xem kịch cũng không cho à.
Không thấy Hoang thần có động tác gì, dường như thời không đột nhiên di chuyển, nó bất chợt xuất hiện trước mặt hai huynh đệ.
Đôi mắt đỏ hồng nhìn chòng chọc vào hai người, đem lại áp lực lớn lao. Thần niệm của Hoang thần vang lên bên tai họ: “Sâu kiến, là các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta?”
Phụt!
Uy lực cường đại khiến cho Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn phụt ra máu, chỉ một câu nói đã khiến cả hai bị thương. Lữ Thiếu Khanh lên tiếng trước: “Đại lão.”
Ông!
Kế Ngôn lười nói nhảm, trực tiếp rút kiếm chém.
Mặc kệ ngươi là Đại Thừa kỳ gì đó, chém là xong.
Vô Khâu kiếm tỏa sáng, trong bóng đêm óng ánh như ngọn đuốc xua tan bóng tối.
Thấy Kế Ngôn dám chém mình, Hoang thần hơi tức giận: “Khặc khặc, ngây thơ.” Can đảm lắm, không ngờ loại sâu kiến như ngươi cũng biết. Kiếm ý sắc bén, tựa như Vương giả giá lâm.
Lúc này, dường như Kế Ngôn hóa thành một vị Vương giả thật sự trong kiếm.
Trường kiếm chỉ tới đâu, vô địch thiên hạ nơi đó. “Phụt!” Dường như có một tiếng vang nhỏ vang lên giữa thiên địa, tạo nên một tầng gợn sóng nhàn nhạt, rồi lan rộng ra xung quanh.
Kiếm này của Kế Ngôn giáng xuống, kiếm ý sắc bén nhẹ nhàng hóa giải phòng ngự của Kiếm Thần, để lại một kiếm thật sâu trên vai nó. Sương mù màu đen trần ra như máu.
Hoang Thần ngây ngẩn cả người.
Không ngờ sâu kiến nó xem thường lại có thể khiến nó bị thương.
Thương thế không nặng, nhưng đủ để cảm thấy khó chịu.
Nó trợn trừng đôi mắt đỏ kè, ánh mắt đỏ như than hồng nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn.
Một nhân loại Hợp Thể kỳ, không ngờ lại lĩnh ngộ được kiếm ý thế này, còn có thể phá được quy tắc thiên địa nữa.
Một kiếm vừa rồi của Kế Ngôn chính là chặt đứt quy tắc trên người nó, nhẹ nhõm để lại vết thương trên cơ thể nó. Nhưng như thế cũng đã chọc giận Hoang thần rồi, nó hừ lạnh một tiếng, khi đang định ra tay.
Lữ Thiếu Khanh hét lên một tiếng:“Chạy!”
Kế Ngôn không nói nửa lời, lập tức xoay người bỏ chạy. Hoang thần cười, sâu kiến, có thể chạy được không?
Nó chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên cảm thấy một cảm giác kinh dị.
Nó quay đầu nhìn lại, kiếm ý màu trắng mãnh liệt lao tới thôn phê nó.
Mà Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã tranh thủ chạy trốn thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận