Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 215 - Dự định của Quy Nguyên Các



Chương 215: Dự định của Quy Nguyên CácNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười tới nơi này, có người là hy vọng gặp được thiếu niên truyền kỳ Kế Ngôn, có người còn chưa được tận mắt thấy qua.Đương nhiên, cũng có người muốn chê cười.Ngu Sưởng đứng ra giải thích: "Chư vị, thật ngại quá, Kế Ngôn còn đang bế quan, lần này e rằng không kịp gặp chư vị."Đồng thời ánh mắt Ngu Sưởng rơi vào Quy Nguyên Các cách đó không xa.Trưởng lão Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các đang có biểu cảm khó coi.Mẹ nó, ông ta trở thành trợ lực giúp Kế Ngôn đột phá, trở thành phông nền, tức chết người.Về sau mỗi khi nhắc tới việc Kế Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý tầng ba, nhất định sẽ nhắc tới Thương Chính Sơ ông ta."Thương sư huynh, không cần tức giận."Bên cạnh Thương Chính Sơ có một lão nhân, vuốt ve một bộ râu dê, khẽ mỉm cười.Chính là trưởng lão Quy Nguyên Các, Tang Thiệu."Haiz, Tang sư đệ, tính sai rồi, không ngờ thiên phú của Kế Ngôn lại khủng bố như vậy. Lại có thể làm ta bị thương."Nói đến chuyện tối hôm đó, sắc mặt Thương Chính Sơ càng thêm khó coi, thậm chí trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.Thiên phú của Kế Ngôn làm cho ông ta sinh lòng sợ hãi.Ánh mắt của ông ta nhịn không được rơi vào trên người Trương Tòng Long.Trong lòng thầm thở dài một hơi.Trải nghiệm đêm đó khiến ông ta không thể không thừa nhận, Trương Tòng Long và Kế Ngôn thật sự có chênh lệch.Đêm đó Tang Thiệu không đi theo, không nhìn thấy biểu hiện của Kế Ngôn, nhưng ông ta cũng thấy được vết thương trên mặt Thương Chính Sơ lúc ấy.Ông ta có chút kỳ quái, hỏi: "Thương sư huynh, lúc ấy không phải Kế Ngôn chỉ dùng kiếm sao? Sao trên mặt huynh lại có vết thương?"Theo đạo lý mà nói, Kế Ngôn là không tới gần Thương Chính Sơ được, chớ đừng nói chi là dùng nắm đấm làm Thương Chính Sơ bị thương.Trên mặt Thương Chính Sơ hiện lên một tia xấu hổ, oán hận nhìn thoáng qua Ngu Sưởng, chuyển đề tài này."Lần này Kế Ngôn không ra, xem Lăng Tiêu Phái kiêu ngạo như thế nào."Mất đi nhân vật chính, sân khấu dựng lên nhất định sẽ ảm đạm thất sắc."Tiếp theo phải xem biểu hiện của các tiểu bối."Nhìn Ngu Sưởng đứng ra giải thích, Tang Thiệu vui sướng khi người gặp họa nói: "Lần này không có Kế Ngôn, có ai có thể trấn áp được tình cảnh chứ."Thương Chính Sơ đồng ý, nói với Trương Tòng Long: "Tòng Long, đến lúc đó con cũng đi lên đi."Trương Tòng Long được mọi người khen là người thứ hai Tề Châu, thực lực chỉ ở dưới Kế Ngôn, hắn ta đi lên khiêu chiến, không ai trong Lăng Tiêu Phái có thể ngăn cản được.Trương Tòng Long im lặng một lúc rồi từ chối."Đối thủ của con là Kế Ngôn, những người khác không xứng để con ra tay."Khí phách, tự tin.Đối với thái độ như vậy của Trương Tòng Long, cho dù là Thương Chính Sơ hay là Tang Thiệu đều không so đo. Đại đệ tử thủ tịch mà, có chút kiêu ngạo là bình thường.Đây cũng là tính cách của Trương Tòng Long.Lúc này, bên cạnh Tang Thiệu có một người trẻ tuổi cười nói."Sư phụ, không cần Đại sư huynh ra tay, để đồ nhi ta ra tay là được."Trương Tòng Long nhàn nhạt nhìn thoáng qua thanh niên này, im lặng không nói gì.Đám đệ tử Trương Chính và Ngô Thiên Tung thì hưng phấn hẳn lên."Đỗ Tĩnh sư huynh muốn ra tay sao?"Đỗ Tĩnh, thân truyền của Tang Thiệu. Hắn ta 27 tuổi, lớn hơn Trương Tòng Long không ít.Tang Thiệu lại cau mày, cũng không xem trọng đồ đệ của mình nói: "Ngươi ở tuổi này rồi, cũng không tính là người trẻ tuổi, chẳng may trêu chọc đến một ít đệ tử lớn tuổi của Lăng Tiêu Phái, cũng không phải chuyện tốt gì."27 tuổi, không cao không thấp, trên với không tới trung niên, dưới đã không phải là thế hệ trẻ tuổi. Hơn nữa thực lực của Đỗ Tĩnh cũng chỉ là Trúc Cơ tầng 8, kẹt ở cảnh giới này nhiều năm, so với thiên phú của Trương Tòng Long thì chênh lệch quá lớn.Nhưng so với Thương Lăng lớn hơn hắn ta bốn mươi tuổi thì tốt hơn không ít.Đỗ Tĩnh lại tự tin cười nói: "Sư phụ, không phải là con muốn đi khiêu chiến đối thủ mạnh hơn con. Đồ nhi lần này định đi tìm Thiên Ngự Phong gây phiền phức."Nói đến Thiên Ngự Phong.Trên mặt Trương Tòng Long lập tức bao phủ một tầng lo lắng. Hiển nhiên đã nhớ lại chuyện không tốt đẹp gì.Hắn ta nhớ tới cái tên nhiều lần làm cho mình kinh ngạc, rồi lại làm cho mình không thể làm gì.Trương Tòng Long bất tri bất giác siết chặt nắm đấm.Cái tên đáng chết đó. Nếu không phải sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép, Trương Tòng Long tuyệt đối sẽ đi khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh.Ác độc trừng trị hắn, không giết chết cũng phải làm hắn tàn phế.Mà sắc mặt Trương Chính lại càng khó nhìn tới cực điểm. Bại ở trên tay nha đầu Tiêu Y kia, làm cho hắn ta vô cùng xấu hổ, không thể ngẩng đầu ở trước mặt ca ca."Thiên Ngự Phong?"Tang Thiệu sửng sốt một chút, trong đầu suy tư một chút, mới nói: "Nghe nói, Thiên Ngự Phong hiện tại cũng chỉ có hai tiểu quỷ thôi?"Đỗ Tĩnh gật đầu, hắn ta cũng tìm hiểu qua, nói ra tình báo của hai người ở Thiên Ngự Phong: "Một nhị đồ đệ, tên Lữ Thiếu Khanh, hổ thẹn của môn phái, sự kiện Hạ Ngữ ồn ào huyên náo hai ngày trước cũng có quan quan đến hắn. Còn có một người tên là Tiêu Y, cũng chính là Đại tiểu thư của Tiêu gia. Về thực lực của hai người, Lữ Thiếu Khanh không rõ lắm, nhưng có lẽ cũng không lợi hại gì, Tiêu Y thì chỉ mới Trúc Cơ mà thôi."Nhắc tới tên Tiêu Y, sắc mặt Thương Chính Sơ lại khó coi một lần nữa, đêm hôm đó, chẳng những thân thể ông ta ta bị thương tổn, mà ngay cả tinh thần cũng bị tàn phá.Bị người ta chỉ vào mặt mắng to một trận, thiếu chút nữa tức đến chảy máu.Mà đầu sỏ gây nên chính là Tiêu Y.Thương Chính Sơ ngược lại đồng ý với dự định của Đỗ Tĩnh: "Đến lúc đó nhớ dạy dỗ hai người bọn họ một chút, cho bọn họ biết cái gì gọi là lễ phép."Đỗ Tĩnh lĩnh mệnh, cao hứng nói: "Thương sư bá yên tâm, con nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một trận."Trương Chính nhắc nhở Đỗ Tĩnh: "Đỗ sư huynh, cẩn thận, nha đầu kia cũng lĩnh ngộ kiếm ý."Nói đến kiếm ý, sắc mặt mọi người ở Quy Nguyên Các đều trở nên ngưng trọng.Kế Ngôn chính là nhờ lĩnh ngộ kiếm ý, nhất kỵ tuyệt trần, quăng bạn cùng lứa ra xa.Đỗ Tĩnh cười lạnh, tràn đầy tự tin: "Nàng lĩnh ngộ kiếm ý thì thế nào? Cảnh giới của ta cao hơn nàng, nàng cũng không nhấc nổi sóng gió gì, thậm chí còn có thể áp chế đạo tâm của nàng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận