Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 237 - Sư đệ anh tuấn của huynh sắp bị đánh chết rồi



Chương 237: Sư đệ anh tuấn của huynh sắp bị đánh chết rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Thực lực của hắn không yếu, vì sao không biểu diễn toàn bộ ra?"Chẳng lẽ hắn thích bị ngược đãi, thích như vậy sao?Hạ Ngữ đoán được suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh.Đến lúc này, ngươi còn muốn giữ gìn thực lực của mình sao? Thực lực của ngươi rõ ràng có thể chấn kinh thiên hạ, vì sao phải khiêm tốn như thế?An Thiên Nhạn vẫn luôn chú ý Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên bà nói: "Hơi thở của Thiếu Khanh trở nên hỗn loạn. Xem ra hắn không địch lại."Lời này vừa nói ra, Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đều ngây ngẩn cả người.Không thể nào.Lữ Thiếu Khanh không có yếu như vậy.Ngay cả một thần niệm của Nguyên Anh cũng có thể đánh bại, làm sao có thể bại nhanh như vậy?Nhưng đây là lời An Thiên Nhạn thân là Nguyên Anh kỳ nói ra, cảm giác của bà không thể sai được.Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu cũng cẩn thận cảm nhận hơi thở của Lữ Thiếu Khanh.Đích xác phát hiện khí tức của Lữ Thiếu Khanh trở nên hỗn loạn, tốc độ cũng chậm lại.Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu rất kỳ quái.Ngay cả đám người Ngu Sưởng cũng cảm thấy hết sức kỳ quái.Có chuyện gì vậy?Lữ Thiếu Khanh không nên yếu như vậy mới đúng.Cho dù hắn không địch lại Trương Tòng Long, nhưng cũng sẽ không để lộ ra dấu hiệu thất bại nhanh như vậy.Ngu Sưởng không rõ: "Nó muốn làm gì? Nó lại đang suy nghĩ bậy bạ gì rồi?"Mặc dù thân là Nguyên Anh, mấy người ở đây cũng không thể đoán được tâm tư Lữ thiếu khanh.Trên mặt Tiêu Sấm mang theo nghi hoặc, suy đoán: "Chẳng lẽ nó muốn tính kế Trương Tòng Long sao?"Tư Dao không đồng ý với suy đoán này, bà nói: "Đừng xem thường Trương Tòng Long, Thiếu Khanh không tính kế được hắn ta đâu."Trương Tòng Long hiện tại có thể nói là dốc hết hỏa lực, không có giữ lại nửa điểm thực lực của mình. Hắn ta tấn công mạnh vào Lữ Thiếu Khanh.Đại trận bố trí không ngừng tản ra quang mang, phòng ngừa công kích của Trương Tòng Long sẽ lan đến những người khác.Lữ Thiếu Khanh tránh trái tránh phải, trong ánh mắt mọi người, hắn chạy trối chết, không có cách nào có thể ngăn cản được.Mà trong cảm giác của mọi người, khí tức của Lữ Thiếu Khanh hỗn loạn, thua là chuyện sớm muộn."Ai nha! Phụt!"Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Lữ Thiếu Khanh ai nha một tiếng, bị mấy đạo kiếm khí của Trương Tòng Long đánh trúng mục tiêu, phun ra một ngụm máu.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm."Có thể kiên trì đến bây giờ đã không tệ rồi."Đúng vậy, dù sao cũng là Trương Tòng Long, đánh thành như vậy, thực lực của hắn đã rất mạnh rồi."Thực lực như hắn, không nên bị gọi là sự sỉ nhục của môn phái mới đúng, nhưng là vì cái gì đây?"Trương Tòng Long dừng tay lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Tuy Lữ Thiếu Khanh hộc máu bị thương, nhưng hắn ta cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp.Ánh mắt hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt hắn.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, giơ cao linh phù trong tay, trường kiếm chỉ vào Trương Tòng Long."Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?""Ngươi đó, Kết Đan tầng 9 mà đến bắt nạt ta, Quy Nguyên Các ngươi chính là không biết xấu hổ như vậy sao?"Thật sự là sắc mặt đáng ghét, biểu tình Trương Tòng Long càng lạnh như băng, lười nói nhảm, giơ trường kiếm lên, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh.Còn có thể trung khí mười phần mắng chửi người như thế, xem ra còn bị đánh chưa đủ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh mắng to Trương Tòng Long hỗn đản, còn muốn ra tay nữa sao? Thật sự muốn ép ta giết ngươi sao?Lữ Thiếu Khanh lại giơ linh phù trong tay lên.Trường kiếm của Trương Tòng Long tỏa sáng.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn vạn phần, rất dứt khoát hô to: "Nhận thua, nhận thua! Không đánh nữa, ta đánh không lại ngươi."Lời này vừa nói ra, không ít người muốn hộc máu.Được rồi, đã hiểu tại sao lại bị gọi là sự sỉ nhục của môn phái rồi.Chưởng môn Lăng Tiêu Phái là Ngu Sưởng trực tiếp nhảy dựng lên, muốn giết người."Tên hỗn đản này, thật sự dám hô đầu hàng? Nó muốn chết sao?"Mấy Nguyên Anh như Lục Tế, Tư Dao cũng đồng loạt cười khổ.Lúc trước Lữ Thiếu Khanh bảo Hạng Ngọc Thần nhắn lời trở về, lúc ấy còn tưởng rằng hắn đang hù dọa Ngu Sưởng, mục đích chỉ là không muốn lên sân khấu.Chưa từng nghĩ, khi hắn lên sân khấu, cuối cùng vẫn thật sự hô nhận thua ở trước mặt mọi người."Tiểu tử này, hắn thật sự là, một chút mặt mũi cũng không cần."Ngu Sưởng thở phì phò nói: "Ta nhất định phải trừng trị hắn một trận, cho dù Thiều sư đệ ngăn cản cũng không được."Tiêu Sấm tán thành hành động này: "Chưởng môn yên tâm, ta sẽ giúp ngài ngăn cản Thiều sư đệ."Trương Tòng Long vung trường kiếm lên, mấy đạo kiếm khí lại xuất hiện.Ngu Sưởng mắng chửi nói: "Lão tử mới không đi cứu hắn, lần này để cho hắn bị ép ra toàn bộ thực lực."Nhưng mà!Lữ Thiếu Khanh không nhìn kiếm khí, hô to lên trời: "Còn không cút ra đây, sư đệ anh tuấn của huynh sắp bị người ta đánh chết rồi kìa."Lữ Thiếu Khanh vừa nói xong, một thanh niên áo trắng xuất hiện trên bầu trời.Biểu cảm của thanh niên áo trắng lạnh lùng, trường kiếm cổ xưa đeo phía sau lưng, hiển lộ thân ảnh ở trên bầu trời, phiêu dật tuấn lãng, như tiên nhân hạ phàm, bễ nghễ thiên hạ.Hắn vừa xuất hiện, một đợt khí tức sắc bén đâm người liền thổi quét toàn bộ quảng trường.Tất cả mọi người đều có loại cảm giác đang đối diện với một thanh trường kiếm sắc sảo. Chỉ cần hơi động đậy, liền sẽ bị xuyên thủng, vạn kiếm xuyên tâm."Kế Ngôn!""Là Kế Ngôn!"Người phía dưới nhao nhao kêu lên."Kế Ngôn xuất quan rồi.""Hắn, hắn tới rồi!""Kế Ngôn công tử, oa oa, thật đẹp trai, a a!"Trên mặt đám người Ngu Sưởng lộ ra vẻ vui mừng, nhân vật chính của đại điển lần này cuối cùng cũng tới.Nếu không đến, một người khác sẽ trở thành nhân vật chính, đến lúc đó mặt mũi Lăng Tiêu Phái sẽ bị mất hết.Những đệ tử Lăng Tiêu Phái khác cũng là bình tĩnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận